Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ

Chương 1. Tiểu hầu gia

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đại Càn vương triều.

Phố đông đế kinh.

Tiếng chân như sấm, mấy chục kỵ binh hung thần ác sát dọc theo phố dài giục ngựa lao như bay.

“Tránh ra!”

“Tránh ra!”

Một kỵ binh vẻ mặt dữ tợn lớn tiếng quát, đám người rộn ràng nhốn nháo vội tránh ra một con đường.

“Là người của Trấn Bắc hầu phủ!”

“Tào hầu gia vội vã như vậy là đi đâu?”

“Xem Tào hầu gia mặt đầy sát khí, chẳng lẽ biên quan lại nổi lên chiến sự?”

“...”

Nhìn thấy kỵ binh đằng đằng sát khí từ bên cạnh giục ngựa chạy qua.

Trên mặt dân chúng tràn đầy nét kinh nghi, bọn họ tốp năm tốp ba tụ tập cùng một chỗ, châu đầu ghé tai.

Trấn Bắc hầu Tào Chấn là một trong mười đại quân hầu đương đại của Đại Càn vương triều, uy chấn biên quan!

Hôm nay thấy Trấn Bắc hầu Tào Chấn dẫn theo mấy chục kỵ binh phóng ngựa ngoài đường, dân chúng đoán có chiến sự xảy ra.

“Hắc!”

“Các ngươi đều đã đoán sai!”

Một người đọc sách tin tức linh thông vừa mở miệng, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của người chung quanh.

“Không phải biên quan nổi lên chiến sự.”

“Mà là vị Hỗn Thế Ma Vương Tào Phong kia nhà Tào hầu gia lại gây họa rồi, Tào hầu gia đây là vội đi giải quyết hậu quả.”

Có người sau khi nghe vậy, nhịn không được lắc đầu thở dài.

“Ài!”

“Tào hầu gia này anh minh một đời, sao lại sinh ra một tên khốn kiếp không học vấn không nghề nghiệp như vậy.”

“Gia môn bất hạnh!”

“Ai nói không phải chứ!”

Nói tới tiểu hầu gia Tào Phong, mọi người đều lắc đầu.

Rất hiển nhiên.

Tiểu hầu gia Tào Phong có danh tiếng không tốt.

Người đọc sách này vui sướng khi người gặp họa nói: “Hắc, một lần này tiểu hầu gia Tào Phong gây họa lớn ngập trời rồi!”

Người chung quanh đều dựng lỗ tai, ánh mắt đồng loạt đặt ở trên thân người đọc sách.

Có người sốt ruột không chờ được hỏi: “Họa lớn ngập trời gì?”

“Hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung lục hoàng tử!”

Lời vừa nói ra, trên đường phố chung quanh xuất hiện yên tĩnh ngắn ngủi.

Vẻ mặt dân chúng từ kinh ngạc chuyển thành chấn động.

“A!”

Có người hít vào một ngụm khí lạnh.

Tụ Hiền lâu là thánh địa văn nhân đế kinh hiện nay tụ tập.

Ngay cả quan to triều đình cũng đều là khách quen của Tụ Hiền lâu.

Lục hoàng tử này là một trong các hoàng tử hoàng đế sủng ái.

Tào Phong này ăn gan hùm mật báo gì!

Thế mà dám hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung lục hoàng tử?

Cái này không chừng là phải tru di cửu tộc!

“Tào gia sợ là phần mộ tổ tiên táng sai rồi nhỉ?”

“Xong rồi, xong rồi.”

“Tào gia một lần này sợ là phải đại nạn lâm đầu rồi.”

Có người lo lắng thay Tào gia.

“Lần này có trò hay để xem rồi!”

“Xem náo nhiệt đi!”

Cũng có tiểu thương lập tức thu dọn quầy, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.

“Cùng đi, cùng đi!”

Xem náo nhiệt là thiên tính của con người.

Vô luận ở triều đại nào cũng không ngoại lệ.

Trong lúc nhất thời.

Khách thương người bán hàng rong người đi đường phố đông gọi bạn kéo bè, ùn ùn hướng về phương hướng Trấn Bắc hầu Tào Chấn đi mà ùa đi.

Một lát sau.

Trấn Bắc hầu Tào Chấn đã dẫn dắt mấy chục gia binh đã bao vây Túy Hương lâu lộ ra mùi phấn son ở phố đông.

Tào Chấn mặt đen sì xoay người đi xuống, xách một cây đại đao liền khí thế hùng hổ xông vào Túy Hương lâu.

Nhìn thấy người tới, tú bà Túy Hương lâu Hương phu nhân khẽ biến sắc.

Nàng đưa mắt ra hiệu với một cô nương, bản thân lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Ai u!”

“Lão hầu gia!”

“Ngài đã lâu không đến, ta còn cho rằng ngài quên mất ta rồi cơ...”

Nhìn thấy Tào Chấn bước vào Túy Hương lâu, Hương phu nhân vẫn còn phong vận ở cùng lúc hờn dỗi, thân thể mềm mại thơm tho đã dãn lên Trấn Bắc hầu Tào Chấn.

Hương phu nhân dán đến trước mặt, thuận thế ôm lấy cánh tay Tào Chấn.

Nàng nũng nịu dịu dàng làm nũng: “Lão hầu gia, ai lớn mật như vậy chọc giận ngươi, nếu không vào phòng đi, ta thay ngươi tiêu bớt lửa...”

“Cút!”

Tào Chấn rống to một tiếng, dọa Hương phu nhân hoa dung thất sắc.

Khách nhân chung quanh càng bị dọa câm như hến.

Tào Chấn thô bạo đẩy ra Hương phu nhân dán sát vào mình, một đôi mắt hổ nhìn bốn phía.

“Tào Phong, ngươi nghiệt súc này!”

“Ngươi lăn ra đây nhận lấy cái chết cho lão phu!”

“Lão phu hôm nay muốn thanh lý môn hộ!”

Đối mặt Tào Chấn rống giận, một gã sai vặt áo xanh đứng ở lầu hai bị dọa thân thể lảo đảo một cái.

Hắn vừa lăn vừa bò xông vào một gian phòng.

“Tiểu hầu gia!”

“Tiểu hầu gia!”

“Việc lớn không ổn rồi!”

“Lão gia xách đao tới rồi!”

Gã sai vặt áo xanh sau khi lao vào trong phòng, đánh thức hai người đang ngủ say trên giường.

Hả?

Tào Phong nghe được tiếng hô hào bên tai, mơ mơ màng màng mở mắt.

Đập vào mắt là một mảng trắng như tuyết.

“A!”

Thật lớn!

Thật trắng!

Con mẹ nó.

Mình không phải đang mộng xuân chứ?

Tào Phong đưa tay chộp một cái, mềm mại.

Con mẹ nó.

Hình như là thật.

“Tiểu hầu gia, ngài cũng thật xấu...”

Thanh âm lười biếng vang lên, một nữ tử trẻ tuổi tựa như cá chạch trượt vào trong chăn ấm áp.

“Tiểu hầu gia, tiểu hầu gia!”

“Chạy mau!”

“Lão hầu gia xách đao đi lên rồi!”

Gã sai vặt áo xanh túm dậy Tào Phong còn đang ngẩn người muốn chạy.

Tào Phong lật tức hất ra gã sai vặt áo xanh.

“Ngươi con mẹ nó là ai vậy!”

“Lão tử thật không dễ gì gặp một giấc mộng xuân!”

“Ngươi thế mà quấy nhiễu chuyện tốt của lão tử!”

“Lão tử đạp chết ngươi!”

Tào Phong đạp gã sai vặt áo xanh một cước đặt mông ngồi ở trên mặt đất.

Chương sau