Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!”
“Đại Càn ta đạt được một tài năng rường cột!”
“Hiền tài như thế, lưu lạc dân gian, thật sự là minh châu phủ bụi!”
“Còn xin hoàng thượng đặc biệt trọng dụng Tào Phong, để hắn cống hiến cho triều đình!”
Tào Phong ở trong đại điện làm ra ngay tại chỗ hai bài thơ từ đủ để lưu danh trăm đời, khiến nội các đại học sĩ Điền Hồng Phi cũng nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Căn cứ suy nghĩ cho triều đình, hắn lập tức muốn hoàng đế trọng dụng Tào Phong.
Lời vừa nói ra, phe nhị hoàng tử đã có hơn mười người cất bước đi ra khỏi hàng.
“Hoàng thượng!”
“Tào Phong tài lớn, nên trọng dụng!”
“Hổ phụ không có khuyển tử, Tào Chấn chiến công hiển hách, Tào Phong văn thơ lai láng, triều ta có Tào gia, đây chính là may mắn của Đại Càn ta!”
“Hoàng thượng!”
“Không thể để minh châu phủ bụi!”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
“...”
Người trên triều đường đứng ra nói chuyện giúp Tào Phong, trong lòng Tào Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mình đánh một nước cờ hiểm này, xem ra hiệu quả không tệ.
Nhìn Tào Phong dương dương đắc ý, Lục hoàng tử cắn chặt hàm răng, vẻ mặt tràn đầy không cam lòng.
Hắn nuốt không trôi cơn giận này!
Thiếu chút nữa đã lật đổ Tào gia.
Lại để Tào Phong tiểu vương bát đản này cứng rắn lật ngược thế cờ!
Quá đáng giận rồi.
Không thể để hắn cứ như vậy nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Lục hoàng tử ho khan một tiếng.
Lễ bộ thị lang Bùi Tuấn đang sững sờ cũng phản ứng lại.
“Hoàng thượng!”
“Tào Phong có thể ngâm thơ làm từ ngay tại chỗ, thuần túy là vận khí dẫn tới!”
“Nếu đặc biệt trọng dụng, thật sự khó làm kẻ dưới phục.”
“Huống hồ hắn đánh hoàng tử, lấy hạ phạm thượng, vì thể diện hoàng gia, không thể dễ dàng tha cho!”
Lễ bộ thị lang đứng ra phản đối, đô ngự sử Thôi Hạo cũng không cam lòng lạc hậu.
“Hoàng thượng!”
“Tào Phong lúc trước chính mồm nói, biết ngâm thơ làm từ không tính là hiền tài gì!”
“Một khi đã như vậy, vậy ngâm thơ làm từ hai bài, cũng không tính là cái gì.”
“Huống hồ uy nghiêm hoàng gia không thể xúc phạm!”
“Hắn đánh hoàng tử, đúng lý nên xử trảm, sao có thể bởi vì biết ngâm thơ làm từ liền khoan hồng xử lý?”
“Thần khẩn cầu trị tội Tào Phong lấy hạ phạm thượng, đại bất kính, đáng giết!”
Mẹ kiếp!
Còn chưa xong hả?
Tào Phong nhìn chằm chằm đám người Lễ bộ thị lang, đô ngự sử, trong lòng đã ghi hận bọn họ.
Mình mất sức chín trâu hai hổ, lúc này mới xoay chuyển cục diện.
Các ngươi nói hai ba câu đã muốn dồn mình vào chỗ chết.
Không lẽ đào phần mộ tổ tiên nhà các ngươi!
Các ngươi hổn hển như thế.
Mọi người trên triều đường vì xử trí cha con Tào Phong như thế nào, trong lúc nhất thời tranh luận không ngớt.
Tào Phong liếc trộm hoàng đế, mắt thấy gã chậm chạp chưa có quyết đoán, trái tim của hắn cũng treo lên.
Loại cảm giác vận mệnh bị người khác nắm giữ trong tay, khiến trong lòng Tào Phong cảm giác được khẩn trương lại nghẹn khuất.
Hoàng đế nhìn cha con Tào Phong quỳ ở trên mặt đất, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Tào Phong làm ra thơ từ ngay tại chỗ, đủ để chứng minh cái gọi là hiền tài của Tụ Hiền lâu quả thật có chút hữu danh vô thực, lý do hắn hỏa thiêu Tụ Hiền lâu trái lại cũng đứng vững được.
Chuyện này có thể để hắn lừa dối qua.
Nhưng hắn lấy hạ phạm thượng, đánh hoàng tử, xúc phạm hoàng gia, phải nghiêm trị không tha!
Tiền lệ này không thể mở ra!
…
Sắc mặt hoàng đế liên tục thay đổi, đang suy tư cân nhắc.
Tào Phong làm Trấn Bắc hầu thế tử, lần này hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung hoàng tử, đã phạm tội chết.
Hôm nay hắn ở trên triều đường biểu hiện có điểm đáng khen, khiến ánh mắt hắn sáng ngời.
Tào Phong này tuy có tiếng ăn chơi.
Nhưng cũng văn thơ lai láng.
Mình chậm chạp không lập thái tử.
Mục đích chính là nuôi cổ.
Vốn là cố ý để mấy đại hoàng tử tranh đấu gay gắt, để bồi dưỡng thủ đoạn tàn nhẫn của bọn họ.
Đại Càn vương triều muốn thiên thu muôn đời, hạng người lương thiện không ngồi vững được vạn dặm giang sơn này.
Lão lục lần này thiết kế muốn lật đổ một nhà Trấn Bắc hầu Tào Chấn, trong lòng hắn hiểu rõ.
Tào Phong con trai Trấn Bắc hầu Tào Chấn hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hắn cũng không để ý.
Hắn để ý là Tào Phong thế mà dám lấy hạ phạm thượng đánh con mình, đây mới là chỗ trọng điểm khiến hắn tức giận.
Uy nghiêm hoàng gia, không thể xúc phạm.
Ai động tới phải chết!
Hắn cũng muốn mượn cơ hội này, giết gà dọa khỉ, gõ một chút các quân hầu kiêu ngạo ương ngạnh này.
Nhưng nhân tài khó được.
Con trai của mình cần người có tài cán phụ tá.
Nếu giết, hắn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Như thế nào có thể không xử tử Tào Phong, lại có thể bảo vệ thể diện hoàng gia, hắn đang suy tư.
Một lát sau.
Thanh âm của hoàng đế rốt cuộc vang lên.
“Việc Tào Phong hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, trẫm niệm ở trên phần hắn có chút tài học, có thể bỏ qua.”
“Nhưng hắn lấy hạ phạm thượng, xúc phạm hoàng gia, luận tội đáng chém...”
Trong lòng Tào Phong giật thót một cái.
Trên mặt đám người lục hoàng tử lộ ra nét vui mừng.
Ngươi biết ngâm thơ làm từ thì thế nào!
Xúc phạm uy nghiêm hoàng gia, khó thoát chết!
Trong lòng Trấn Bắc hầu Tào Chấn cũng căng thẳng, chuẩn bị sẵn không làm Trấn Bắc hầu, cũng phải bảo vệ một cái mạng của con.