Thiên Hạ Đệ Nhất Tiết Độ Sứ

Chương 9. Cả triều đều chấn động!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhị hoàng tử hợp thời đứng ra nói: “Bài từ kinh tài tuyệt diễm như thế, đủ để lực áp tiên hiền, lưu danh trăm đời!”

“Hổ phụ không có khuyển tử!”

“Tào hầu gia, ngươi sinh được một đứa con tốt nha!”

“Tào Phong đại tài!”

“...”

Không ít quan viên võ tướng quan hệ không tệ với nhà Trấn Bắc hầu Tào Chấn có từ ngữ khen ngợi vang lên lúc trầm lúc bổng.

Tào Chấn giờ phút này cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đây là bài từ nghiệt súc không học vấn không nghề nghiệp kia của mình làm ra?

Nhưng nó chẳng biết được mấy chữ.

Nó sao có thể làm ra bài từ đặc sắc tuyệt luân bực này?

Hẳn sẽ không là đạo văn sao chép chứ?

Cái này nếu bị vạch trần ra, đó là tội lớn khi quân!

Tào Chấn bây giờ không những không vui nổi, hắn đối mặt mọi người khen, ngoài cười nhưng trong không cười, lo lắng càng nhiều thêm.

Đám người lục hoàng tử, Lễ bộ thị lang Bùi Tuấn lúc này cũng ngây ra như phỗng.

Tào Phong này khi nào biết làm từ?

Giả!

Khẳng định là giả!

Cái này cũng quá nhảm nhí rồi!

Ác danh của Tào Phong truyền bá rầm rộ ở đế kinh, chưa bao giờ nghe nói hắn biết làm từ.

“Hoàng thượng!”

Lễ bộ thị lang Bùi Tuấn vẻ mặt tràn đầy không dám tin khó có thể tiếp nhận sự thật Tào Phong biết làm từ.

“Người đời đều biết Tào Phong là loại bất hảo, một chữ bẻ đôi cũng không biết.”

“Hôm nay lại ở trên đại điện làm ra bài từ đặc sắc tuyệt luân như thế, thực sự làm người ta nghi ngờ.”

“Thần hoài nghi hắn sớm tìm người viết sẵn, lấy ra ngâm nga một phen mà thôi.”

“Còn xin hoàng thượng phái người tra rõ!”

“Nếu thật là sao chép câu từ của người khác, nên lấy tội khi quân xử trảm!”

Trong đại điện tràn ngập tiếng ong ong.

Có người không thể tin đối với Tào Phong làm ra bài từ hay như thế.

Cũng có người còn đang tinh tế thưởng thức ý nhị trong một bài từ mới vừa rồi, khó có thể rút ra được.

“A!”

“Bùi thị lang!”

Tào Phong cười lạnh một tiếng.

Hắn hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy Đại Càn ta ai có thể làm ra bài từ như thế để ta sao chép?”

Thị lang Bùi Tuấn nhất thời ngẩn ra.

Văn nhân mặc khách nổi tiếng thiên hạ này, hắn phần lớn quen thuộc.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, thật đúng là không ai có thể làm ra câu chữ đủ để truyền lưu thiên cổ bực này.

Hoàng đế nhìn Tào Phong, trong lòng cũng nghi ngờ.

Hắn cũng có chút không tin hạng người bất hảo như thế, thế mà có thể làm ra bài từ hay như vậy.

Là thật có tài học, hay là cử chỉ sao chép đạo văn.

Thử một lần là biết.

“Tào Phong!”

Đôi mắt hoàng đế nhìn chằm chằm Tào Phong, giống như muốn nhìn thấu hắn.

“Ngươi đã có thể làm bài từ cho lão quốc công, vậy trẫm ra lại một đề kiểm tra ngươi.”

“Nếu ngươi có thế khiến trẫm hài lòng, trẫm hôm nay liền xử lý ngươi khoan hồng.”

Trong lòng Tào Phong khẩn trương, nhưng lại biểu hiện vẻ mặt tự nhiên.

Hắn không kiêu không nịnh chắp tay.

“Còn xin hoàng thượng ra đề mục!”

Thấy Tào Phong tự tin như thế, điều này ngược lại khiến trong lòng đám người thị lang Bùi Tuấn không tự tin.

Tào Phong này không lẽ trước kia giấu tài?

Ánh mắt hoàng đế lướt qua ở trên thân mọi người, cuối cùng dừng ở lục hoàng tử cánh tay treo trên cổ.

“Ngươi đã có thể làm bài từ cho lão quốc công, cũng nên có thể làm thơ cho hoàng nhi ta.”

Hoàng đế nói với Tào Phong: “Ngươi làm một bài thơ cho lục hoàng tử đi.”

A!

Tào Phong nhếch miệng cười.

“Chuyện nào có đáng gì!”

Tào Phong như khiêu khích nhìn nhìn lục hoàng tử, sau đó làm thơ ngay tại chỗ.

“Chử đậu trì tố canh, lộc thị dĩ vi trấp (Đun đậu nấu làm canh, Lọc đậu để lấy nước).”

“Ki tại phủ hạ nhiên, đậu tại phủ trung khấp (Cành đậu đốt ở dưới nồi, Hạt đậu ở trong nồi khóc).”

“Bản tự đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp? (Vốn từ một gốc sinh ra, Sao lại đốt nhau khốc liệt như vậy?).”

(Tào Phi từng ra lệnh cho Tào Thực trong bảy bước phải làm một bài thơ với đề anh em, không xong thì sẽ chém đầu. Tào Thực bước đi bảy bước và làm bài thơ này. Phi nghe xong, có ý thẹn liền tha tội chết cho Thực. Tào Thực mượn hình ảnh dùng cành đậu để nấu hột đậu để ám chỉ việc anh em tương tàn)

A!

Tào Phong vừa dứt lời, nội các đại học sĩ Điền Hồng Phi trong đại điện hít sâu một hơi.

Một bài thơ này không chỉ viết tốt, càng viết lớn mật!

Ám chỉ lục hoàng tử cùng hoàng tử khác tranh đấu quyền lực.

Hoàng đế nhìn Tào Phong, trong mắt đã không còn sự chán ghét, tràn đầy thưởng thức.

Xem ra trẫm trước kia là nhìn nhầm rồi.

Kẻ này thế mà giấu tài.

Khóe miệng Bùi Tuấn giật giật, khó có thể tin.

Dù là bọn họ đọc đủ thứ thi thư, muốn ngâm thơ làm từ, cũng phải ấp ủ một phen.

Nhưng Tào Phong này ngược lại.

Xuất khẩu thành thơ!

Thế này, thế này còn có thiên lý sao?

Trong đại điện, rất nhiều quan viên tự xưng là văn thơ văn hoa, lúc này cũng đều cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

So với Tào Phong mà nói, bọn họ thật sự có chút hữu danh vô thực, mua danh chuộc tiếng.

Lục hoàng tử càng đỏ mặt, nắm tay siết chặt.

Hắn thừa nhận.

Hắn đã đánh giá thấp Tào Phong tiểu vương bát đản này.

Trấn Bắc hầu Tào Chấn giờ phút này cũng chấn động nói không ra lời.

Hắn nhìn đứa con tự nhiên sảng khoái, bộc lộ sắc bén kia của mình, cảm thấy có chút xa lạ.