Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lục hoàng tử cho thị lang Bùi Tuấn một cái ánh mắt.
Thị lang Bùi Tuấn gật đầu hiểu ý.
Hắn quyết định đuổi cùng giết tận đối với cha con Tào gia.
“Tào Phong?”
Bùi Tuấn khẽ nhíu mày: “Ngươi hẳn sẽ không là không làm được chứ?”
Hoàng đế ngồi ở trên ngai không nói một lời, hắn muốn xem xem trò khôi hài này kết thúc như thế nào.
“Hoàng thượng.”
Tào Phong hướng về hoàng thượng ngồi vững như Thái Sơn chắp tay.
“Bùi thị lang cưỡng bức thảo dân ở trên triều đường ngâm thơ làm từ.”
“Thảo dân cả gan xin hoàng thượng làm chứng cho chúng ta!”
Đáy mắt Tào Phong hiện lên một phần ý cười lạnh, hắn lớn tiếng nói: “Nếu như ta một võ phu thô bỉ ở trên triều đường làm ra thơ từ.”
“Vậy đủ để chứng minh bọn người Bùi thị lang xuất thân Tụ Hiền lâu là hạng người có tiếng không có miếng, không xứng danh hiền tài.”
“Còn xin hoàng thượng khoan thứ ta việc hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, cùng xảy ra xung đột vơi slục hoàng tử điện hạ.”
Hoàng đế nghe vậy, trong lòng cười lạnh.
Tiểu vương bát đản này tính kế được lắm.
Hắn nói hai ba câu, đã mang tội nặng hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, đánh hoàng tử miêu tả nhẹ nhàng.
Trên đời này nào có chuyện tốt bực này!
Hoàng đế thấy Tào Phong bộ dáng tràn ngập tự tin, trong lòng cũng nói thầm.
Tào Phong này không lẽ thật sự trước kia giấu tài?
Hoàng đế cũng chưa bởi vì Tào Phong cố ý dẫn đường liền nhả ra.
“Ngươi cứ ngâm thơ làm từ trên triều đường trước, chứng minh mình không nói dối.”
“Về phần đặc xá tội của ngươi hay không, trẫm tự có quyết đoán.”
Lời của hoàng đế khiến trong lòng Tào Phong cũng cảm thán.
Ai nói cổ nhân là ngốc?
Hoàng đế này nói không một kẽ hở, không dễ lừa gạt nha.
Văn võ cả triều giờ phút này đều nhìn chằm chằm Tào Phong, muốn xem tên ăn chơi trác táng này kết lại sự việc như thế nào.
Đám người lục hoàng tử, Lễ bộ thị lang Bùi Tuấn cũng đều vẻ mặt đắc ý.
Bọn họ đang chờ Tào Phong xấu mặt.
Một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp mà thôi.
Không chỉ nhục mạ bọn họ đều là phế vật có tiếng không có miếng, còn dám to mồm không biết ngượng nói có thể ngâm thơ làm từ, còn mạnh hơn bọn họ trăm ngàn lần.
A phi!
Quả thực có nhục nhã nhặn!
Tào Phong nhìn quét một vòng mọi người.
Đối mặt các quan to triều đình lộ vẻ thương hại, trào phúng, lạnh lùng, đồng tình kia, vẻ mặt hắn tự nhiên.
Hắn cất bước đi tới trước mặt một lão tướng râu tóc bạc trắng, tuổi già sức yếu.
Người này là võ tướng phẩm giai cao nhất Đại Càn vương triều, nguyên lão ba triều, Trấn quốc công, tòng nhất phẩm Phiêu Kỵ đại tướng quân Lý Tín.
Phiêu Kỵ đại tướng quân Lý Tín đức cao vọng trọng, chính là Định Hải Thần Châm của Đại Càn vương triều.
Lão cha mình Trấn Bắc hầu Tào Chấn cũng từng là bộ hạ của Phiêu Kỵ đại tướng quân.
“Lão quốc công nhung mã (chinh chiến) cả đời, vì Đại Càn ta vào sống ra chết, công huân lớn lao!”
“Vãn bối khâm phục không thôi!”
“Hôm nay liền trước mặt hoàng thượng cùng văn võ cả triều, làm một bài từ cho lão quốc công, còn xin lão quốc công vui lòng nhận cho.”
Lão quốc công Lý Tín ngồi ở trên ghế mềm vua ban cho, một đôi mắt hổ nhìn Tào Phong một lần, khóe miệng hơi giật giật.
Một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, cũng dám làm bài từ cho mình?
Thằng nhãi ngươi chữ cũng không nhận biết hết, có thể làm ra bài từ hay gì!
Đây là thành tâm muốn hủy anh danh một đời của mình!
Hắn đang muốn từ chối.
Thanh âm không kiêu không nịnh kia của Tào Phong đã vang lên ở trong đại điện.
“Túy lý thiêu đăng khán kiếm, mộng hồi xuy giác liên doanh (Trong cơn say đốt đèn ngắm kiếm, mộng về tiếng kèn thổi khắp các doanh trại)”
“Bát bách lý phân huy hạ chá, ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh (Tám trăm dặm thịt nướng phân phối cho thuộc hạ, năm mươi dây đàn tạo nên âm thanh của vùng biên giới).”
“Sa trường thu điểm binh.”
Tào Phong thanh âm đầy nhịp điệu, giống như kéo mọi người về tới trên chiến trường kim đao thiết mã.
“Mã tác đích lô phi khoái, cung như phích lịch huyền kinh (Ngựa Đích Lô lao vút, tiếng dây cung như sét vang trời).”
“Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh (Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, Để ngàn thu chói lọi thanh danh).”
“Đáng thương... Tóc đã bạc!”
Tĩnh.
Trong đại điện tiếng kim rơi có thể nghe thấy.
Văn võ cả triều, trợn mắt há hốc mồm.
Lão quốc công Lý Tín nhìn chằm chằm Tào Phong đứng ở trước mặt mình, run rẩy đứng lên, tâm tình kích động tràn hết ra trên vẻ mặt.
…
Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để ngàn thu chói lọi thanh danh... Đáng thương tóc đã bạc.
Ngón tay hoàng đế nhẹ nhàng gõ tay vịn giường rồng, tinh tế thưởng thức ý nhị của một bài từ này.
Thưởng thức dư vị ba lần, trong mắt hoàng đế lóe lên một phần tia sáng kỳ dị.
Bài từ hay!
Tào Phong một tên ăn chơi trác táng, thế mà có thể ngay trên triều đường làm ra bài từ đủ để truyền lưu thiên cổ như thế, thực sự khiến người ta kinh ngạc than thở.
Nhưng thật là hắn làm sao?
Một đám văn võ đại thần vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng nhấc lên cơn sóng gió động trời.
“Từ hay, từ hay nha!”
Tiếng khen của nội các đại học sĩ Điền Hồng Phi đánh vỡ sự yên tĩnh trong đại điện.
“Đúng vậy!”
“Phò tá giúp vua nên nghiệp lớn, để ngàn thu chói lọi thanh danh... Cái này quả thực chính là tái hiện chân thật cả một đời dốc lòng vì nước của lão quốc công nha.”