Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Tào gia thế tử Tào Phong này, trừ bất hảo, cũng không phải là không được việc gì như trong đồn đãi.
Mỏ nhọn.
Mạnh hơn Tào Đại Ngốc không hề ít chút nào.
Nhưng bản lãnh gây họa của hắn cũng không nhỏ.
Hắn không chỉ hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung hoàng tử.
Bây giờ càng dám trước mặt văn võ cả triều nhục mạ người đọc sách Tụ Hiền lâu đều là phế vật mua danh chuộc tiếng.
Một lần này mang người đọc sách từng đi Tụ Hiền lâu đều đắc tội một lần.
Tiểu vương bát đản này cũng thật dũng mãnh nha!
Thú vị, thú vị.
Trong ánh mắt hoàng đế nhìn về phía Trấn Bắc hầu Tào Chấn có thêm vài phần đồng tình cùng thương hại.
Ai vướng phải một đứa con trai như vậy, đều phải nổi điên.
“Nghiệt tử!”
“Lão phu hôm nay đánh chết ngươi, thanh lý môn hộ cho Tào gia ta!”
Tào Chấn giờ phút này đã phục hồi tinh thần lại.
Hắn giận sôi lên.
Hắn vốn cho rằng nghiệt tử này thật sự hối cải để làm người mới, một lần nữa làm người.
Nhưng ai biết nói không nói làm chấn động chết người ta không thôi.
Chuyện hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung lục hoàng tử còn chưa kết thúc đâu, lại đắc tội một đám đông người.
Sớm biết tiểu vương bát đản này có thể gây họa như vậy!
Mình năm đó không nên ham nhất thời sảng khoái, nên bắn hắn ở trên tường!
Một đôi mắt uy nghiêm kia của hoàng đế nhìn chằm chằm Tào Phong, tràn ngập ý cảnh cáo.
“Tào Phong!”
“Ngươi nếu còn nói năng lung tung, nói ẩu nói tả trên triều đường!”
“Tội chết!”
Nhất thời trong lòng Tào Phong căng thẳng.
Áp lực chợt tăng vọt.
Hoàng đế này không nói nhiều lời hung ác.
Nếu không thể khiến hắn hài lòng.
Mình sợ khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Việc đã đến nước này, chỉ có thể kiên trì, một con đường đi đến cùng.
“Hoàng thượng!”
“Thảo dân không phải nói năng lung tung!”
Tào Phong tiếp tục nói: “Những kẻ gọi là hiền tài kia của Tụ Hiền lâu chỉ là có tiếng không có miếng mà thôi, bọn họ trừ ngâm thơ làm từ, hầu như không được việc gì!”
“Bọn họ trên không thể lên ngựa ngăn địch, dưới không thể mưu phúc cho dân chúng!”
“Hiền tài nổi danh, hữu danh vô thực!”
Lời này càng khiến một đám quan văn trợn mắt nhìn đối với Tào Phong, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.
Lễ bộ thị lang Bùi Tuấn trừng mắt, vẻ mặt đầy không phục.
“Tào Phong!”
“Ngươi võ phu thô bỉ này!”
“Ngươi đừng nói ngâm thơ làm từ, ngươi chữ lớn bằng cái đấu cũng không biết một cái, ngươi sao dám cười nhạo chúng ta có tiếng không có miếng!”
“Đúng vậy!”
“Ngươi chữ lớn bằng cái đấu cũng không biết một cái, ngươi có tư cách gì nhục mạ chúng ta!”
“Ta thấy ngươi mới là phế vật, phế vật trong phế vật!”
“...”
Các quan viên lấy Bùi Tuấn cầm đầu dùng ngòi bút làm vũ khí đối với Tào Phong, nước miếng bay tứ tung.
Mắng thật sự bẩn.
Mẹ kiếp!
Còn không phục phải không!
Được được được!
Ta chơi một chút với các ngươi!
Mình đường đường sinh viên, thơ Đường thuộc lòng ba trăm bài!
Hôm nay thế nào cũng phải thu thập một phen các ngươi đám có tiếng không có miếng, mua danh chuộc tiếng này mới được!
“Ai nói Tào Phong ta là võ phu thô bỉ, nói ta không biết ngâm thơ làm từ?”
Tào Phong lớn tiếng ánh mắt đảo qua mọi người, không phục nói: “Tào Phong ta làm thơ từ, so với các ngươi đám người này mạnh hơn trăm ngàn lần!”
Hoàng đế nghe vậy, khẽ nhíu mày.
Tào Phong này có chút càn quấy rồi.
Tào gia hắn đức hạnh thế nào, mình biết rất rõ.
Bây giờ dám cuồng ngôn làm ra thơ từ mạnh hơn đám quan văn đại nho này trên triều đình trăm ngàn lần.
Một tên ăn chơi trác táng mà thôi, thế mà ở trên triều đường nói ẩu nói tả như thế, quả thực là không biết trời cao đất rộng!
“Ha ha ha!”
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, trên triều đường phát ra tiếng cười vang.
Bọn họ giống như nghe được câu chuyện buồn cười vô cùng.
“Cuồng vọng!”
“Trò cười!”
Người khác nói như vậy, có lẽ các đại thần còn tín nhiệm vài phần.
Nhưng Tào gia là làm gì!
Nói dễ nghe chút là quân võ thế gia.
Nói khó nghe vậy chính là một đám khâu bát (thuật ngữ miệt thị dành cho lính trong xã hội cũ)!
Tào Phong thế mà to mồm không biết ngượng nói bản thân biết ngâm thơ làm từ, còn mạnh hơn bọn họ trăm ngàn lần?
Quả thực cười chết người!
Tào Phong này cũng không sợ gió to đứt lưỡi!
Văn võ cả triều, rất nhiều kẻ vui sướng khi người gặp họa.
Nhị hoàng tử càng mặt đen sì.
Tào gia đi lại gần gũi với hắn.
Hắn còn cân nhắc hợp thời đứng ra nói tốt vài câu thay Tào gia.
Nhưng Tào Phong bây giờ làm cho khó có thể dàn xếp được.
Khiến hắn cũng khó xử.
Tào Chấn bây giờ càng hận không thể nhảy dựng lên cho nghiệt tử này của hắn mấy cái tát, để nó tỉnh táo một chút.
“Tào Phong!”
“Ngươi thế mà trước mặt hoàng thượng mặt nói ngươi làm thơ từ mạnh hơn chúng ta trăm ngàn lần.”
“Vậy ngươi bây giờ liền ngâm một bài thơ, để cho chúng ta mở rộng tầm mắt!”
“Nếu như ngươi không làm ra được, vậy chính là tội khi quân!”
Lễ bộ thị lang Bùi Tuấn trong hai ba câu nói, lại chụp xuống một cái mũ.
“A!”
Tào Phong bây giờ cũng bất chấp mọi giá rồi.
“Bùi thị lang!”
“Thơ từ ta làm, có thể nói là ngàn vàng khó cầu!”
“Ngươi bảo ta ngâm thơ làm từ, ta liền nghe lời ngươi, dựa vào cái gì?”
Lời của Tào Phong khiến người ta nhịn không được bật cười.
Bọn họ lộ vẻ mặt khinh thường, cảm thấy Tào Phong đây là đang tìm bậc thang để xuống cho bản thân.