Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hoàng đế Triệu Hãn nhìn chằm chằm Tào Phong to mồm không biết ngượng, có chút kinh ngạc.

Tào Phong kẻ này ác danh lan xa.

Mình nghĩ lầm hắn là một tên ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp, vốn không để trong lòng.

Nhưng hắn ở trong đại điện bày ra tài học, làm người ta nhìn hắn bằng ánh mắt khác xưa.

Hôm nay đối mặt người Hồ Liêu Châu tiết độ phủ làm loạn.

Hắn càng cuồng vọng đưa ra thượng trung hạ ba cái kế sách phá địch.

Nếu không phải vừa rồi hắn làm ra thơ từ khiến người ta thán phục, mình sợ là lập tức trị hắn một cái tội khi quân!

Lục hoàng tử giờ phút này nhìn chằm chằm Tào Phong, trong lòng cũng kinh nghi bất định.

Không lẽ Tào Phong này thật sự có tài năng kinh thiên vĩ địa, mình đã nhìn nhầm?

Nếu như thế, vậy mình một lần này liền tổn thất lớn rồi.

Đối mặt người tài giỏi như thế, nên mượn sức mới phải.

Mình lại hoàn toàn đắc tội hắn.

Một lần này không có ai xem thường Tào Phong nữa.

Hắn đã dùng thực lực của mình, chứng minh bản thân không phải là hạng người bất hảo không chịu nổi.

Ít nhất ở phương diện ngâm thơ làm từ, đủ để nghiền áp một đám văn thần đại nho của triều đình.

Đối mặt ánh mắt kinh nghi đó của mọi người, Tào Phong cười thầm.

Xem ra mình làm ra thơ từ, đã chấn nhiếp được mọi người, làm bọn họ không dám khinh thường mình ưnã.

Nếu là vừa rồi, mình nếu nói có thượng sách phá địch, nhất định bị người ta cười nhạt, nhảy ra nói mình khi quân, muốn trị tội mình.

Hoàng đế này nói không chừng cũng sẽ không cho mình cơ hội mở miệng.

Bây giờ bọn họ không nói một lời, không dám dễ dàng dán nhãn cho mình nữa.

Cho nên thế giới này chính là thế giới khốn kiếp bắt nạt kẻ yếu!

Đây chính là bản thân mạnh rồi, ít nhất làm người ta không dám tùy tiện ức hiếp ngươi, coi khinh ngươi, ngược lại sẽ kính sợ ngươi, tôn kính ngươi!

“Ba kế sách thượng trung hạ, lần lượt nói ra.”

Hoàng đế Triệu Hãn thấy Tào Phong chậm chạp chưa nói, mở miệng thúc giục.

Hắn trái lại hy vọng kẻ này thật sự có thể đưa ra thượng sách phá địch khiến mình hài lòng.

So với Tào Phong mà nói, hôm nay người khẩn trương nhất lại là Trấn Bắc hầu Tào Chấn.

Hắn sợ nghiệt tử nhà mình lại nói ra lời gì kinh thế hãi tục, trêu chọc vào mầm tai vạ.

Mình còn muốn sống thêm vài năm.

Đối mặt giọng điệu không cho phép nghi ngờ của hoàng đế, Tào Phong hơi khom người.

Một lần này mình phải nắm lấy cơ hội, bằng không chuyện xúc phạm uy nghiêm hoàng gia, sợ là không dễ dàng cho qua như vậy.

Hắn sau khi hít sâu một hơi, lúc này mới từ từ nói ra.

“Hạ sách của thảo dân là điều động tinh nhuệ Đại Càn ta Long Tương quân, Thần Võ quân các binh mã tinh nhuệ cả nước, ít nhất ba mươi vạn người!”

“Lại chọn một lão tướng cầm binh, lấy tư thái nghiền áp, binh phát Liêu Châu tiết độ phủ!”

“Một lần này không cần để ý cái gì hao tài tốn của, cũng đừng nói chuyện gì trấn an, muốn đánh thì đánh đau người Hồ, phải đánh đến người Hồ diệt chủng!”

“Đại quân ta từ đông sang tây, quét ngang bộ lạc người Hồ, nơi đi qua cả người lẫn vật đều không giữ lại!”

“Giết chúng xác nằm khắp nơi, giết chúng đầu người lăn lông lốc!”

“Chỉ cần trong một lần giết sạch người Hồ, vậy về sau sẽ không tồn tại việc phản loạn nữa!”

A!

Triều đình bách quan hít sâu một hơi.

Bút tích thật lớn!

Điều động tinh nhuệ cả nước, từ đông sang tây, mang người Hồ giết cả người lẫn vật đều không lưu lại!

Thủ đoạn thật tàn nhẫn!

Hoàng đế Triệu Hãn cũng chịu chấn động.

Hắn không phải chưa từng nghĩ cách này.

Nhưng hắn băn khoăn trùng trùng, trước sau khó có thể quyết đoán.

Dù sao người Hồ chỉ phản loạn ở Liêu Châu tiết độ phủ.

Nếu như điều động binh mã cả nước chinh thảo, hắn lo lắng mới giải quyết xong một việc lại đương đầu việc khác, nơi khác xảy ra vấn đề.

Tào Phong thân là Trấn Bắc hầu thế tử, có thể nghĩ ra kế sách này, không mưu mà hợp với mình, cũng thực sự làm người ta kinh ngạc than thở.

“Chỗ tốt của kế sách này là có thể nhọc một lần sướng cả đời giải quyết vấn đề người Hồ phản loạn.”

“Tệ đoan cũng rõ ràng dễ thấy.”

“Đại quân ta dốc toàn bộ lực lượng, người Hồ nhất định sẽ giục ngựa bỏ chạy!”

“Cường địch xung quanh cũng sẽ thừa sơ hở mà vào, Đại Càn ta sẽ có nguy cơ mất nước.”

“Đấu pháp đặt cược hết vào một cửa như thế, thắng thì thôi, không thắng sẽ thua cả bàn.”

Tam triều nguyên lão, Trấn quốc công Lý Tín cũng đồng ý gật gật đầu.

“Hoàng thượng, kế sách này không thể được!”

Lý Tín nói: “Không thể vì bệnh ghẻ lở, đặt quốc gia vào hiểm địa.”

Hoàng đế Triệu Hãn cũng khẽ gật đầu, đồng ý với lời của Trấn quốc công Lý Tín.

“Trung sách đâu?”

Hắn nhìn về phía Tào Phong, chờ mong trung sách.

“Trung sách là phân hóa tan rã, lấy Hồ chế Hồ!”

Tào Phong nói: “Các bộ lạc người Hồ ở cảnh nội Liêu Châu tiết độ phủ, không phải là một lòng với nhau!”

“Bọn họ mâu thuẫn lẫn nhau trùng trùng, ngày thường đã có công phạt lẫn nhau!”

“Chúng ta hoàn toàn có thể lôi kéo trọng dụng bộ lạc người Hồ trung với Đại Càn ta, hứa hẹn quan to lợi nhiều, lung lạc bọn họ cống hiến cho triều đình!”

“Triều đình để người Hồ trung với triều đình đi đánh người Hồ phản loạn!”

“Chúng ta có thể tọa sơn quan hổ đấu, để nội bộ người Hồ tự giết lẫn nhau!”