Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Đến lúc đó, triều đình không cần phát một binh lính nào, đã có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.”

“Vô luận bọn họ ai thắng ai bại, triều đình đều sẽ đứng ở thế bất bại!”

Lời của Tào Phong khiến mắt hoàng đế Triệu Hãn cũng sáng ngời.

Kế này rất tốt!

Biện pháp như thế, triều đình không cần hưng sư động chúng, đã có thể đạt tới mục đích trấn áp phản loạn.

Bách quan cũng đều châu đầu ghé tai, thảo luận, cảm thấy kế này có thể làm.

Ánh mắt bọn họ bây giờ nhìn Tào Phong đã từ hoài nghi chuyển thành khâm phục.

Quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử!

Tào gia đời đời làm tướng, nội tình vẫn là có.

Trong lòng nhị hoàng tử càng vui đến nở hoa.

Tào gia có hiền tài này, không uổng công mình lôi kéo đầu tư một phen đối với Tào gia.

Quay đầu nhất định phải lung lạc cho tốt kẻ này mới được.

Khi các đại thần cao hứng phấn chấn thảo luận, thanh âm Tào Phong một lần nữa vang lên.

“Kế sách này tệ đoan cũng rất rõ ràng!”

Lời của Tào Phong khiến hoàng đế cũng dựng lỗ tai.

“Các bộ lạc người Hồ tuy có mâu thuẫn, nhưng đạo lý môi hở răng lạnh bọn họ vẫn hiểu!”

“Chỉ sợ một ít bộ lạc cầm lợi ích của triều đình, bỏ công không bỏ sức.”

“Đến lúc đó triều đình sợ là tiền mất tật mang, mất nhiều hơn được.”

Trong mắt hoàng đế giờ phút này nhìn về phía Tào Phong tràn đầy thưởng thức.

Kẻ này không chỉ làm thơ từ tốt, không ngờ còn có kiến thức như vậy, thực sự khó được.

Mặc kệ kế sách phá địch này có thể dùng hay không.

Ít nhất so với các tướng lĩnh động cái chỉ biết hung hăng kia còn mạnh hơn trăm ngàn lần.

Hoàng đế tiếp tục truy hỏi.

“Thượng sách thì sao?”

Bách quan cũng đều vểnh tai, chờ mong thượng sách của Tào Phong.

“Thiết lưu quan, hưng giáo hóa, di dân thú biên (đặt quan lại trú đóng, phát triển giáo dục văn hóa, di dân phòng thủ biên cương)!”

Hả?

Không phải nói kế sách phá địch sao?

Sao lại kéo đến trên thiết lưu quan, hưng giáo hóa, di dân thú biên rồi?

Cái này hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.

Hoàng đế Triệu Hãn cũng hơi thất vọng.

Hắn còn cho rằng là kế sách khiến hắn ngạc nhiên lẫn vui mừng, lại không ngờ thường thường nhạt nhẽo như thế.

“Hoàng thượng!”

“Người Hồ liên tiếp phản loạn, nguyên nhân xét đến cùng, đó là bọn họ và Đại Càn ta luôn cách một cái lòng!”

“Đại Càn ta cho bọn họ lợi ích, bọn họ liền thành thành thật thật!”

“Một khi không có lợi ích, vậy bọn họ sẽ ở dưới thủ lĩnh của mình dẫn dắt, hưng binh làm loạn!”

Tào Phong lớn tiếng nói: “Nếu muốn Liêu Châu tiết độ phủ ổn định và hoà bình lâu dài, vậy nhất định phải thiết lưu quan, hưng giáo hóa, di dân thú biên!”

“Liêu Châu nhiều bộ lạc người Hồ, triều ta thiết lập Liêu Châu tiết độ sứ, chẳng qua là một cái bài trí mà thôi!”

“Quan viên các nơi đều là đầu mục người Hồ.”

“Các quan viên người Hồ này ở mặt ngoài nghe hiệu lệnh Liêu Châu tiết độ sứ ta, trên thực tế bằng mặt không bằng lòng.”

“Nói không dễ nghe, đầu lĩnh các bộ lạc người Hồ mới là chúa tể thật sự của Liêu Châu tiết độ phủ!”

“Bọn họ thời gian dài tiếp xúc với người Hồ bình thường, nhất hô bá ứng!”

“Một khi không thể thuận theo ý nguyện của bọn họ, bọn họ liền động cái khởi binh tạo phản, bắt người cướp của khắp nơi.”

“Triều đình vừa phát đại quân, bọn họ hoặc chạy xa ẩn nấp, hoặc là một lần nữa xin hàng, thay đổi thất thường, địa phương không yên.”

“Chúng ta không thể lại ủy nhiệm người Hồ địa phương làm quan, nên do triều đình phái quan viên trực tiếp quản lý người Hồ bình thường.”

“Quan viên triều đình cùng người Hồ bình thường tiếp xúc thời gian dài, vậy sức kêu gọi của đầu lĩnh người Hồ sẽ dần dần suy yếu, mà không phải giống bây giờ, nhất hô bá ứng...”

“Tiếp theo là hưng giáo hóa!”

“Triều đình nên chọn phái một nhóm người đi Liêu Châu tiết độ phủ mở học đường, dạy người Hồ học quan thoại ta, học lễ nghi ta.”

“Để bọn họ tán đồng Đại Càn ta, dung nhập Đại Càn ta!”

“Sau một hai thế hệ, người Hồ cảnh nội Liêu Châu tiết độ phủ, sẽ giống hệt dân chúng châu phủ khác của Đại Càn ta.”

“Còn nữa chính là di dân thú biên!”

“Cổ vũ dân chúng Đại Càn ta đi Liêu Châu tiết độ phủ định cư!”

“Chỉ cần Liêu Châu tiết độ phủ ta dân chúng nội địa nhiều, người Hồ về sau cũng không dám gây sóng gió nữa!”

“Nếu là bọn họ còn dám gây sóng gió, thì có thể chiêu mộ binh mã ngay tại chỗ, đánh cho người Hồ hoa rơi nước chảy!”

Cao minh!

Trong mắt hoàng đế cũng hiện lên một mảng tia sáng kỳ dị.

Chẳng qua thiết lưu quan, hưng giáo hóa, di dân thú biên này là kế hoạch trăm năm, không phải là một sớm một chiều có thể hoàn thành, có chút tì vết.

Nhưng một khi làm được, vậy Liêu Châu tiết độ phủ sẽ hoàn toàn dung nhập Đại Càn, sẽ không xuất hiện vấn đề liên tiếp phản loạn.

Trấn Bắc hầu Tào Chấn giờ phút này nhìn con trai sang sảng phát biểu, trong lòng nhấc lên cơn sóng gió động trời.

Đây là con trai Tào Chấn hắn? ?

Phá phách nhiều năm như vậy, khai khiếu rồi?

Lão Tào gia mình thế mà đã xuất hiện một vị tài năng trì thế giàu thao lược!

Không lẽ lão tổ tông hiển linh!

Trong lòng Tào Chấn kích động tột đỉnh.

Hoàng đế cũng khó mở miệng khen Tào Phong một câu.

“Trấn Bắc hầu thế tử Tào Phong, bụng có thao lược, không hổ là tướng môn hổ tử.”