Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lục hoàng tử sau khi thoáng suy tư, cũng đứng dậy.

“Phụ hoàng!”

“Tào Phong đánh nhi thần, có thể nói là tội không thể tha thứ!”

“Theo luật nên kéo ra ngoài chém đầu thị chúng, để bảo vệ uy nghiêm hoàng gia!”

“Nhưng Tào gia cả nhà trung liệt, có công đối với Đại Càn ta!”

“Tào Phong đã nguyện đi chiến trường oanh oanh liệt liệt chết trận, chảy cạn một giọt máu cuối cùng cho Đại Càn ta, nhi thần cũng khẩn cầu phụ hoàng thành toàn Tào Phong thỉnh cầu, cho hắn một cơ hội chết trận!”

Lục hoàng tử nói xong, nhìn Tào Phong một lần.

Trong lòng cười lạnh.

Ngươi không phải muốn chết trận sao?

Vậy bổn hoàng tử sẽ thành toàn ngươi!

Ngươi nếu đến lúc đó muốn giở trò không đi chiến trường, hoặc là đào tẩu, vậy càng tốt.

Đến lúc đó chính là tội thêm một bậc, khiến ngươi vĩnh viễn không có ngày xoay người!

Lục hoàng tử đưa một ánh mắt.

Không ít quan viên phe phái lục hoàng tử cũng đều ùn ùn bước ra khỏi hàng, khẩn cầu hoàng đế cho Tào Phong một cơ hội chết trận sa trường.

Tào Phong nhìn đám người lục hoàng tử khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Đám người lục hoàng tử ra ngoài dự liệu cầu tình cho mình.

Đây là chồn chúc tết gà, không có ý tốt.

Muốn thuận nước đẩy thuyền, để mình chết trận sa trường?

A!

Nghĩ trái lại hay lắm!

Chỉ cần ra khỏi đế kinh!

Trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy.

Còn muốn giết chết mình, vậy tất nhiên không dễ dàng như vậy nữa.

Thật sự chọc mình nóng lên.

Cùng lắm thì vào rừng làm cướp, khởi binh tạo phản!

Tệ nữa, tùy tiện chui vào núi sâu rừng già, lại cưới mấy thiếu nữ xinh đẹp, cũng có thể hạnh phúc cả đời.

Hoàng đế thấy nhiều hoàng tử đại thần như vậy cầu tình cho Tào gia, hắn nhìn về phía Tào Phong, thở dài một tiếng.

“Trẫm niệm ở trên phần Tào gia đời đời trung lương, lập công vì nước, vốn muốn thả ngươi một con ngựa, khoan thứ ngươi tội chết.”

Tào Phong: “? ? ? ?”

Cụ ngươi!

Khoan thứ mình tội chết, sao không nói sớm? ?

Làm hại mình bị dọa chết khiếp không nói, còn yêu cầu đi chiến trường giết địch, chết trận sa trường.

Nếu có thể sống sót, ai con mẹ nó muốn lên chiến trường mạo hiểm.

“Ngươi có thể chủ động khẩn cầu đi chiến trường giết địch, đền đáp triều đình, lòng trẫm rất an ủi!”

“Ngươi trước kia tuy bất hảo không chịu nổi, nhưng đã có lòng thành cống hiến vì nước, trẫm tự nhiên đáp ứng!”

Hoàng đế nói một phen, khiến trong lòng Tào Phong nhịn không được chửi má nó.

Đệch!

Lão âm hiểm!

Ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo!

Muốn đặc xá mình sớm nói chứ!

Bây giờ chấp thuận mình đi chiến trường giết địch, đây không phải trả thù là cái gì?

Đây là mượn việc công báo thù riêng nha!

Không phải là đánh lục hoàng tử sao?

Cần đến mức so đo cùng mình một tiểu bối như thế sao?

Bụng dạ hẹp hòi!

Nhỏ mọn thù dai!

“Trẫm quyết định, đặc xá ngươi tội chết đánh hoàng tử, xúc phạm uy nghiêm hoàng gia!”

Lời vừa nói ra, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cho dù Tào Phong rất khó chịu đối với hoàng đế này.

Nhưng bây giờ miễn tội chết, thần kinh căng thẳng của hắn cũng nhất thời thả lỏng.

Quá kinh hiểm rồi!

Thiếu chút nữa đã mất mạng!

Hoàng gia quả nhiên không phải dễ trêu chọc như vậy.

“Truyền chỉ!”

“Lệnh Trấn Bắc hầu thế tử Tào Phong làm Đại Càn Liêu Châu quân chính cửu phẩm Nhân Dũng giáo úy, lập công chuộc tội!”

“Tạ ân không giết của hoàng thượng, thảo dân nhất định máu chảy đầu rơi...”

Tào Phong nghe vậy, kích động dập đầu bái lạy ngay.

Móa nó!

Mạng nhỏ giữ được rồi!

Quá không dễ dàng rồi!

Hoàng đế cắt ngang Tào Phong khấu tạ.

“Tào Phong!”

“Ngươi trước kia bất hảo không chịu nổi, trẫm một lần này khoan thứ đủ loại việc làm ác của ngươi trước kia.”

“Lần này cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội, ngươi cũng không nên cô phụ trẫm.”

“Trẫm hy vọng ngươi anh dũng giết địch, lập nhiều công huân, đừng thẹn với liệt tổ liệt tông Tào gia.”

“Vì phòng ngừa ngươi lơi lỏng lười biếng.”

“Chờ ngươi khi nào tích lũy công lao tới Vân Huy tướng quân, lại về đế kinh đi!”

“Nếu không thể tích lũy công lao tới Vân Huy tướng quân, vậy phòng thủ biên cương cho Đại Càn ta, cả đời không thể đặt chân đế kinh nửa bước!”

Lời của hoàng đế khiến Tào Phong rất khó chịu.

Cái này rõ ràng là trả đũa!

Vân Huy tướng quân là võ tướng cao cấp tòng tam phẩm rồi.

Mình bảy tám mươi tuổi cũng không nhất định có thể leo đến vị trí cao như vậy!

Hành động này của hoàng đế.

Quá con mẹ nó ghê tởm!

Văn võ bá quan nghe vậy, cũng không cảm thấy cái gì không ổn.

Tào Phong phạm là tội muôn lần chết.

Hoàng đế chưa kéo hắn ra ngoài chém đầu đã là phá lệ khai ân!

Bây giờ không chỉ cho hắn một cơ hội chiến trường giết địch lập công chuộc tội.

Còn cho hắn một cái hi vọng, cho phép hắn sau khi thăng làm Vân Huy tướng quân về kinh.

Hoàng đế nhân hậu nha!

Tào Phong một tên ăn chơi trác táng cũng có quyết đoán câm ba thước kiếm, đi lên chiến trường oanh oanh liệt liệt chết trận!

Điều này cũng khơi dậy huyết dũng trong xương tủy hoàng đế.

Trong lòng hắn đã có tính toán.

Hoàng đế một lần nữa kéo đề tài về tới trên việc xử trí người Hồ Liêu Châu tiết độ phủ phản loạn.

“Người Hồ Liêu Châu liên tiếp phản loạn, lần này lại tập kích chém giết tiết độ sứ triều đình, tội không thể tha!”

“Nếu không cho người Hồ một cái giáo huấn, người ngoài còn cho rằng Đại Càn ta yếu đuối có thể ức hiếp!”