Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kết quả này không tính là tốt!

Nhưng so với đầu rơi xuống đất.

Đã xem như kết quả tốt nhất.

Tào Chấn nhìn con trai mình, mắt cũng cười sắp nheo thành một khe hở rồi.

Nguy cơ giải trừ, tâm tình của hắn cũng thoải mái vô cùng.

Đặc biệt con trai ở trên triều đường làm hai bài thơ từ đặc sắc tuyệt luân chấn động bách quan.

Sau đó ba kế sách thượng trung hạ bình Hồ, càng khiến người ta nhìn với ánh mắt khác xưa.

Càng quan trọng hơn là, con trai mình đã miễn trừ tội chết!

Về phần chuyện sung quân đến Liêu Châu quân đảm nhiệm chính cửu phẩm Nhân Dũng giáo úy, phải tích lũy công lao thăng nhiệm làm Vân Huy tướng quân mới có thể về đế kinh.

Ở trong mắt hắn.

Cái đó không tính là chuyện!

Chỉ cần người còn sống, so với cái gì cũng mạnh hơn!

Mình ở trong quân vẫn có chút mạng lưới quan hệ!

Chỉ cần vận hành thao tác tốt một phen.

Không tới mười năm, con trai mình liền có thể thăng nhiệm Vân Huy tướng quân quay về đế kinh.

“Một kiếp này cuối cùng đã qua!”

Tào Chấn nhìn con trai mình, trên mặt tràn đầy nụ cười.

“Ngươi nghiệt tử này, trước kia là lão phu hiểu lầm ngươi!”

“Lão phu còn cho rằng ngươi thật là bùn nhão không trát được tường, phá hư anh danh một đời của Tào gia ta!”

“Không ngờ ngươi trí dũng song toàn, tài hoa hơn người, có phong phạm tể tướng!”

Tào Chấn vỗ một cái vào trên vai Tào Phong, nhếch miệng lộ ra hàm răng, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo.

“Không hổ là con cháu lão Tào gia ta!”

“Tăng thể diện cho lão Tào gia chúng ta!”

“Có phong phạm của lão phu!”

Bả vai Tào Phong bị đau, vội gạt tay lão cha mình ra.

Mẹ nó!

Có mặt mũi chút được không?

Thực biết dát vàng lên mặt mình!

Ngươi chỉ là một mãng phu biết xung phong hãm trận!

Nếu không mình cái khó ló cái khôn, ứng đối tự nhiên.

Hôm nay không chỉ có mạng nhỏ của mình khó bảo toàn, Tào gia sợ là cũng phải gặp họa theo!

Lão cha này của hắn ngốc là ngốc chút.

Nhưng đối mình vẫn rất yêu thương bảo vệ.

“Cha.”

Tào Phong có chút mệt mỏi nói: “Con có chút mệt rồi, chúng ta về phủ trước đi.”

Đối mặt bách quan triều đình dùng ngòi bút làm vũ khí, Tào Phong luôn căng thẳng thần kinh, cẩn thận ứng đối.

Tinh lực hao hết, nguy cơ giải trừ, hắn bây giờ chỉ là muốn trở về ngủ ba ngày ba đêm!

“Đi, đi!”

“Về phủ trước!”

“Con hôm nay biểu hiện đặc sắc tuyệt luân, tăng mặt mũi lão Tào gia ta quá nhiều, lại được hoàng thượng miễn trừ tội chết, đáng chúc mừng!”

“Trở về bày tiệc, chúc mừng một phen!”

Tào Chấn bây giờ càng nhìn đứa con này của mình càng thuận mắt.

Mình sao lại sinh ra một đứa con trai ưu tú như vậy chứ!

“Cha, tiệc thì thôi.”

Tào Phong nhắc nhở: “Chúng ta một lần này bị nhằm vào, chính là vì quá nổi bật.”

“Chúng ta trở về vẫn là cụp đuôi, thu mình một chút tốt hơn.”

Tào Chấn nghĩ một chút, cảm thấy rất có đạo lý.

“Được được được!”

“Cha nghe lời con hết, con nói đều đúng, vậy chúng ta không bày tiệc nữa.”

“Ai da!”

“Hôm nay vi phụ cũng bị dọa chết khiếp!”

“Bây giờ nghĩ đến, vẫn chưa hết sợ.”

Tào Chấn nghĩ một chút, nói với Tào Phong: “Con à, nếu không chúng ta không về phủ nữa.”

“Cha đi gọi Ngọc Thục cô nương Túy Hương lâu con thích nhất gọi đến biệt viện, cùng nhau thả lỏng một chút...”

Tào Phong mặt đen sì.

Mẹ kiếp!

Khó trách mình không học vấn không nghề nghiệp, bất hảo không chịu nổi.

Thì ra con mẹ nó là thượng bất chính hạ tắc loạn nha!

Nhưng nghĩ đến thân thể trắng trẻo nõn nà đó của Ngọc Thục cô nương, Tào Phong cảm thấy mình tựa như không mệt nữa!

“Cha, nơi này là hoàng cung, nói loại chuyện này nhỏ giọng chút được không?”

“Sợ cái gì!”

“Lão phu đi ngay ngồi thẳng, ai con mẹ nó dám nói lung tung, lão tử đánh chết hắn!”

Đại Càn hoàng cung.

Ngự hoa viên.

Cây xanh thành tán, bách hoa tỏa hương.

Hoàng đế Triệu Hãn ngồi ở trước một hồ nước dập dờn sóng biếc, cho một đàn cá lớn ăn.

Hắn thỉnh thoảng ném thức ăn cho cá trong tay vào hồ nước, dẫn tới đàn cá tranh ăn, bọt nước nổi lên.

Trấn quốc công Lý Tín ngồi tiếp ở một bên, như có chút suy nghĩ.

“Lý ái khanh.”

“Ngươi là nguyên lão tam triều của Đại Càn ta, theo lý mà nói nên ở đế kinh an hưởng tuổi già.”

Hoàng đế Triệu Hãn trêu chọc nói: “Trẫm một lần này còn để ngươi dẫn quân ra trận giết địch, ngươi cũng không nên thầm oán trẫm nha!”

“Lão thần không dám!”

Lý Tín nói: “Lão thần chinh chiến cả đời, lớn nhỏ mấy chục trận, không nghe được trống trận đua tiếng, thân thể ngược lại ngày càng kém.”

“Nói dễ nghe chút là an hưởng tuổi già, trên thực tế chính là ăn ngủ chờ chết mà thôi.”

Lý Tín chắp tay.

“Hoàng thượng một lần này lại cho lão thần cơ hội cầm quân ra trận, lão thần vô cùng cảm kích!”

“Lão thần tình nguyện oanh oanh liệt liệt chết trận ở trên sa trường, cũng không muốn uất ức chết ở trên giường bệnh!”

“Lão thần nếu có thể chết trận sa trường, đời này cũng không tiếc!”

Hoàng đế Triệu Hãn xua tay.

“Lý ái khanh là Định Hải Thần Châm của Đại Càn ta, trẫm về sau còn muốn dựa vào Lý ái khanh nhiều hơn.”

“Lời chết trận sa trường, đừng nhắc nữa.”

Giọng điệu hoàng đế dừng một chút.

Hắn nói với Lý Tín: “Lần này trẫm để Lý ái khanh dẫn quân đi Liêu Châu dẹp loạn, không phải là để Lý ái khanh ngươi tự mình xung phong ra trận!”

“Lý ái khanh tọa trấn Liêu Châu châu thành, nắm giữ đại cục là được!”