Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Về phần việc xung phong hãm trận, giao cho các quân hầu cùng tiểu bối kia là được.”

Hoàng đế lời lẽ thấm thía nói: “Biên cảnh Đại Càn ta tuy có xung đột nhỏ, cảnh nội cũng có nhóm nhỏ người Hồ phản loạn.”

“Nhưng các kẻ địch đó đều không làm nên trò trống gì, không thể lên được mặt bàn, lật tay là diệt.”

“Tính ra, Đại Càn ta đã có hơn ba mươi năm chưa gặp chiến sự lớn.”

Trấn quốc công Lý Tín gật gật đầu.

Đại Càn bọn họ quả thật đã lâu chưa từng trải qua chiến sự mấy chục vạn đại quân ác chiến rồi.

“Đại Càn ta thái bình ba mươi năm.”

“Các lộ quân đội đao thương vào kho, thả ngựa Nam Sơn.”

“Binh lính chưa từng thấy máu, tướng lĩnh chưa từng ra trận!”

Hoàng đế thấp thỏm lo âu nói: “Hôm nay Đại Chu phía tây như hổ rình mồi, phía nam Sơn Việt rục rịch!”

“Đông Nam hải cảnh không yên, phương bắc các bộ lạc người Hồ nhiều lần xâm phạm biên giới!”

“Trẫm rất lo lắng!”

“Nếu như cường địch xâm nhập, quân đội Đại Càn ta có thể chiến hay không?”

Trấn quốc công Lý Tín cũng vẻ mặt ngưng trọng.

Cường địch dòm ngó.

Quân đội Đại Càn quả thật nên kéo ra ngoài luyện một chút.

Tướng lĩnh binh sĩ thiếu chiến trận đã lâu, một khi bùng nổ chiến sự lớn, bọn họ sẽ có nguy cơ mất nước!

“Lần này các bộ người Hồ ở Liêu Châu tiết độ phủ làm loạn, sau lưng nhất định có Kim trướng hãn quốc âm thầm xui khiến!”

“Nếu không bọn hắn không lớn mật như vậy, dám giết tiết độ sứ của ta!”

Hoàng đế đằng đằng sát khí nói: “Lần này Đại Càn ta xuất binh dẹp loạn, trừ phải trấn áp người Hồ làm loạn cảnh nội Liêu Châu!”

“Càng là một lần cơ hội luyện binh chuẩn bị chiến tranh, chấn nhiếp các bên!”

“Lão thần hiểu!”

Hoàng đế Triệu Hãn khẽ gật đầu.

Trấn quốc công Lý Tín là nguyên lão tam triều, lão tướng trong quân.

Lần này do lão cầm quân thảo phạt người Hồ làm loạn, hắn yên tâm.

“Đại Càn ta thái bình đã lâu, con cháu quân hầu tướng môn phần nhiều là kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp!”

“Tào Phong con trai Trấn Bắc hầu lần này càng hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, đánh hoàng tử!”

“Có thể nói là khốn kiếp đến cực điểm!”

“Con em quân hầu tướng môn còn bất kham như thế.”

“Lại càng đừng nhắc tới người khác.”

“Quân đội Đại Càn không người nối nghiệp, về sau ai tới bảo vệ Đại Càn ta thiên thu muôn đời?”

Trấn quốc công Lý Tín cũng rất tán đồng.

“Trẫm lần này sẽ điều động một đám con em quân hầu tướng môn, theo quân xuất chinh dẹp loạn, cống hiến chiến trường, rèn luyện một phen!”

Triệu Hãn dặn dò Lý Tín: “Lý ái khanh là lão tướng trong quân, còn hy vọng Lý ái khanh có thể nghiêm khắc yêu cầu đối với đám con em quân hầu tướng môn này!”

“Trẫm để bọn họ theo quân xuất chinh, không phải để bọn họ đi mạ vàng trà trộn kiếm quân công!”

Khuôn mặt Triệu Hãn lạnh lùng tàn khốc.

“Rúc trong yên vui không nuôi ra được sói con!”

“Là bọn họ đi xung phong hãm trận!”

“Để bọn họ đi chiến trường đao thật thương thật chém giết rèn luyện cùng kẻ địch!”

“Buông tay ra chân để bọn họ đi đánh trận, đi chém giết!”

“Chết rồi không quan trọng!”

“Tự có trẫm giải quyết hậu quả!”

“Tuyệt không để Lý ái khanh gánh tiếng xấu!”

Hoàng đế Triệu Hãn lời lẽ thấm thía nói với Trấn quốc công Lý Tín: “Trẫm chỉ là hy vọng sau khi chiến sự kết thúc, Lý ái khanh có thể tuyển chọn cho trẫm một ít kiêu tướng trẻ tuổi thiện chiến.”

“Còn xin Lý ái khanh trấn giữ tốt thay trẫm!”

Lý Tín nghe xong hoàng đế Triệu Hãn nói, trong lòng cười khổ.

Con cái quân hầu tướng môn theo mình xuất chinh, vốn chính là vì trà trộn kiếm quân công.

Bọn họ nếu chết trận sa trường, sao có khả năng sẽ không gánh tiếng xấu!

Anh danh một đời của mình, sợ là phải bị hủy rồi!

Nhưng vì Đại Càn thiên thu muôn đời!

Vì quân đội Đại Càn có người nối nghiệp!

Lý Tín hắn gặp vạn người thóa mạ lại như thế nào?

“Hoàng thượng mưu tính sâu xa, là phúc của Đại Càn ta!”

Lý Tín chắp tay nói: “Hoàng thượng yên tâm!”

“Lão thần nhất định không phụ kỳ vọng cao!”

Triệu Hãn gật gật đầu.

“Lý ái khanh làm việc, trẫm yên tâm!”

Khi hoàng đế Triệu Hãn đang dặn dò riêng cho Trấn quốc công Lý Tín công việc lần này xuất chinh.

Trấn Bắc hầu Tào Chấn cùng thế tử Tào Phong cũng về tới phường Tướng Quân ở đế kinh, phố Cây Liễu.

Tào Phong lúc dung hợp ký ức tựa như xuất hiện một chút lệch lạc.

Rất nhiều ký ức chủ nhân ban đầu thân thể xuất hiện khoảng trốn, khiến hắn dọc đường hết nhìn đông tới nhìn tây, chậm trễ không ít thời gian.

Sau khi về tới Trấn Bắc hầu phủ, Tào Phong càng ngây người!

Chỉ thấy Trấn Bắc hầu phủ mấy chữ to mạ vàng ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi rạng rỡ tỏa sáng.

Trên bậc thang.

Hai mươi gia binh mặc giáp cầm đao đứng trang nghiêm hai bên, uy phong lẫm liệt!

Tào Phong nhìn thấy Trấn Bắc hầu phủ khí phách uy nghiêm kia, chấn động nói không ra lời.

Con mẹ nó!

Khí phách!

Xa hoa!

Quá khí phái rồi!

Hắn sinh viên này vừa tỉnh lại liền gặp một phen kinh hãi, đã đi một chuyến trên quỷ môn quan.

Nhưng bây giờ nhìn thấy hầu phủ xa hoa khí phái như thế.

Hắn đột nhiên cảm thấy tất cả cái này đều đáng giá!

Đây chẳng lẽ chính là nạn không chết tất có hậu phục trong lời đồn?

Mình là tiểu hầu gia của Trấn Bắc hầu phủ!

Sau khi lão cha mình chết, tất cả cái này đều là của mình!

Mình có thể kế thừa tòa nhà lớn này!