Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chỉ cần mình về sau không tìm chết, vậy có thể nằm hưởng thanh phúc!
“Nghiệt súc... Con à.”
“Đứng ngây ra làm gì!”
“Vào phủ đi!”
Tào Chấn thấy Tào Phong đứng tại chỗ, khó hiểu nhắc nhở một câu.
“A!”
Tào Phong phục hồi tinh thần, trong lòng kích động không thôi.
Lão thiên gia đối đãi mình không tệ nha!
Tào Phong ôm tâm tình kích động, bước vào Trấn Bắc hầu phủ, xem nhà mới của mình!
Sau khi bước vào hầu phủ, chỉ thấy tầm mắt mở rộng.
Đình viện rộng lớn đập vào mắt, gạch đá lát nền, cây cối xanh biếc.
Hai bên có hành lang gấp khúc nối liên, nhà cửa trùng điệp.
Xuyên qua nhà trước sảnh chính, lại đi mấy chục bước, lại thấy núi giả hồ nước, ghế đá lương đình.
Mọi thứ của Trấn Bắc hầu phủ đều lộ ra hai chữ, xa hoa!
Tào Phong đánh giá Trấn Bắc hầu phủ xa hoa, là một ngàn phần trăm hài lòng.
Chỉ nghe một tiếng gọi.
“Phong Nhi!”
Tào Phong ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy hành lang phía trước xuất hiện một phụ nhân cả người lộ ra quý khí, đang ở dưới mười mấy nha hoàn trẻ tuổi vây quanh, bước nhanh đến.
Tào Phong liếc một cái liền nhận ra thân phận phu nhân này, chính là mẫu thân của mình.
…
Ký ức như thủy triều ập tới.
Mẫu thân mình Trương thị đối với mình vẫn luôn là yêu thương có thừa, hầu như là đến mức cưng chiều.
“Mẹ.”
Tào Phong hô một tiếng.
Trương thị lao tới trước mặt, một tay ôm Tào Phong vào trong lòng, chưa nói đã rơi nước mắt trước.
“Hu hu hu... Phong Nhi của mẹ, con dọa chết mẹ rồi.”
“Mẹ còn cho rằng sẽ không còn được gặp lại con.”
“Con nếu có mệnh hệ gì, mẹ phải sống như thế nào đây.”
Trương thị chỉ có Tào Phong một đứa con trai độc nhất như vậy, ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ vỡ.
Con hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, hành hung lục hoàng tử, phạm tội chết.
Biết được con trai bị bắt đến hoàng cung, Trương thị cảm thấy trời cũng sập rồi, tránh ở trong phủ lấy nước mắt rửa mặt.
Hôm nay nhìn thấy con trai khỏe mạnh hoạt bát trở về, Trương thị vui quá mà khóc.
Tào Phong cảm nhận được tình cảm thân thiết nồng đậm của Trương thị.
Trong lòng hắn cũng tràn qua một dòng nước ấm.
Đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Vô luận mình ở trong miệng người ngoài là bất hảo không chịu nổi cỡ nào.
Nhưng ở trong mắt cha mẹ, vẫn luôn là một bảo bối.
“Mẹ.”
“Hoàng thượng đã đặc xá con tội chết, con không cần vào tù xử trảm nữa.”
“Con không sao rồi, ngài cũng đừng khóc nữa.”
Tào Phong nặn ra một nụ cười, an ủi Trương thị mắt sưng đỏ.
Trương thị nghe vậy, lúc này mới lau nước mắt, buông lỏng ra Tào Phong.
“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
“Con ta đại nạn không chết tất có hậu phúc.”
Tào Chấn đứng ở một bên cũng mở miệng.
“Con trai hôm nay bình yên về phủ, nên cao hứng mới phải, nàng khóc sướt mướt còn ra thể thống gì.”
“Nàng là không biết, con ta hôm nay ở trên đại điện triều đường lâm nguy không sợ, hai bài thơ từ đặc sắc tuyệt luân ép văn thần đại nho đều không ngẩng nổi đầu...”
Tào Chấn không nói lời nào còn tốt.
Hắn vừa nói, Trương thị lau nước mắt, đứng bật dậy.
“Tào ngốc!”
“Ngươi câm mồm!”
Trương thị một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Tào Chấn, cả người tản ra khí tức nguy hiểm.
Trương thị trừng mắt nhìn Tào Chấn, lớn tiếng chất vấn: “Ta nghe nói ngươi muốn lấy đại đao chém Phong Nhi, ép Phong Nhi nhảy Túy Hương lâu, có việc này hay không? !”
“... Cái này, ta chỉ là muốn hù dọa nó một chút.”
Ánh mắt Tào Chấn né tránh, trong lòng chột dạ.
“Nó gây họa lớn ngập trời, ta muốn thu thập nó một trận, để nó đi chịu đòn nhận tội, ai biết tiểu tử khốn kiếp này thế mà nhảy lầu...”
Tào Chấn còn chưa nói xong, Trương thị lại không muốn nghe thêm.
“Được lắm!”
“Tào ngốc!”
“Giờ ngươi giỏi rồi!”
Nàng nhìn bốn phía, lao đi nhặt lên một cái chổi lao về phía Tào Chấn.
“Ngươi cầm đao muốn chém Phong Nhi, ngươi dứt khoát ngay cả lão nương cũng cùng nhau chém chết cho xong!”
Đối mặt Trương thị vung cái chổi trong tay vang vù vù.
Tào Chấn vị Trấn Bắc hầu chiến công hiển hách này, lúc này lại tựa như chuột gặp mèo, né trái tránh phải, không dám phản kháng.
“Tào ngốc, ngươi còn dám tránh!”
“Lão nương hôm nay phải chấp hành gia pháp!”
Trương thị nổi giận đùng đùng, đuổi đánh một trận đối với Trấn Bắc hầu Tào Chấn.
Thấy hầu gia nhà mình vừa chạy vừa nhảy, chật vật không chịu nổi né tránh.
Một đám nha hoàn gia binh thấy lạ mà không còn lạ nữa, không ít người che miệng cười trộm.
Trương thị chính là con gái của Đại Càn Trung Dũng hầu Trương Văn Sơn, có thể nói là tướng môn hổ nữ.
Cho dù Tào Chấn là Trấn Bắc hầu uy phong một cõi trên chiến trường.
Đối mặt vị phu nhân hung hãn này, vẫn là bị gắt gao khắc chế.
Tào Phong đứng ở một bên, nhìn lão cha mình bị lão nương đuổi cho nhảy lên nhảy xuống, nhịn không được ôm bụng cười cười to.
Không ngờ lão cha nóng tính này của mình, thế mà còn là một người sợ vợ.
Mắt thấy bộ dáng chật vật đó của lão cha, Tào Phong mở miệng giải vây cho hắn.
“Mẹ!”
“Có đồ ăn không?”
“Con có chút đói rồi.”
Tào Phong thật sự đói rồi.
Ngày hôm qua say rượu một trận, sáng sớm hôm nay đã bị kéo đến trên triều đường hỏi tội.
Lúc này đã qua buổi trưa, chưa được miếng ăn ngụm nước nào.
Bụng đã kêu óc ách.
Con trai kêu gọi rốt cuộc khiến Trương thị ở trạng thái bùng nổ khôi phục một ít lý trí.
Nàng ném cái chổi trong tay về phía Tào Chấn cách đó không xa.