Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Quá mất mặt rồi!

Về sau mình còn lăn lộn như thế nào!

Hôm nay không khiến Trấn Bắc hầu phủ bị tịch thu gia sản chém cả nhà, khó giải mối hận trong lòng mình!

“Tội thần Tào Chấn, cùng khuyển tử Tào Phong, bái kiến ngô hoàng!”

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Tào Chấn vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, kéo Tào Phong hướng về hoàng đế Triệu Hãn trên chủ vị quỳ xuống.

Đối mặt văn võ cả triều cùng hoàng đế cao cao tại thượng, hắn giờ phút này chột dạ không thôi.

Trong đại điện tràn ngập yên tĩnh, tiếng kim rơi có thể nghe thấy.

Tào Phong hơi ngẩng đầu, liếc trộm chính phía trước một cái.

Chỉ thấy một vị trung niên mặt lộ vẻ uy nghiêm ngồi trên giường rồng đang đánh giá mình.

Ánh mắt tiếp xúc.

Tào Phong bị dọa lại cúi đầu.

Con mẹ nó!

Ánh mắt thật dọa người!

“Phụ hoàng!”

Lục hoàng tử cánh tay dùng băng vải treo trên cổ cất bước đi ra khỏi hàng.

“Nhi thần cùng Tào Phong kia không oán không thù, hắn không chỉ đốt Tụ Hiền lâu của nhi thần, càng đánh nhi thần tàn bạo!”

“Nhi thần tuy không nên thân, nhưng nhi thần cũng là con cháu hoàng gia, sao cho phép người ngoài làm nhục đánh đập.”

“Còn xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần, chém giết kẻ này, bảo vệ thể diện hoàng gia!”

Lục hoàng tử Triệu Dũng mới vừa rồi đã ở trên buổi chầu buộc tội Trấn Bắc hầu thế tử Tào Phong.

Giờ phút này nhìn thấy bản thân Tào Phong lên điện, hắn một lần nữa bước ra khỏi hàng, lên tiếng cho bản thân.

Hoàng đế Triệu Hãn sau khi nghe xong lục hoàng tử Triệu Dũng nói, đáy mắt hiện lên một phần khó chịu.

Cái thứ không có tiền đồ!

Thân là hoàng tử Đại Càn, ở bên ngoài bị đánh tơi bời một trận, đã mất mặt xấu hổ.

Lão lục này không biết lấy làm sỉ nhục, trái lại cho rằng vinh.

Còn không biết xấu hổ đứng ra bảo mình chủ trì công đạo cho hắn? ?

Mình sao lại sinh một thứ không có tiền đồ như vậy!

Triệu Hãn trừng mắt nhìn lục hoàng tử Triệu Dũng bước ra khỏi hàng.

Đối mặt ánh mắt uy nghiêm kia, Triệu Dũng bị dọa lảo đảo một cái, vội lui về đội ngũ.

Tào Phong quỳ ở trên mặt đất sau khi nghe xong lục hoàng tử Triệu Dũng nói một phen, trong lòng cũng mắng to không thôi.

Đại gia ngươi!

Vừa lên đã cáo hắc trạng, còn muốn trị mình tội chết!

Quá con mẹ nó độc ác rồi nhỉ?

Lão tử nhớ kỹ ngươi rồi!

Không đợi Tào Phong giải thích, thanh âm Trấn Bắc hầu Tào Chấn vang lên ở trong đại điện.

“Hoàng thượng!”

“Thần không biết dạy con, dẫn tới khuyển tử làm ra việc ác hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, đánh hoàng tử, tất cả tội lỗi đều ở thần...”

Triệu Hãn nhìn một lần Tào Chấn cong mông thỉnh tội, trong lòng cười lạnh.

A!

Bây giờ biết mình không biết dạy con rồi?

Sao không sớm biết?

Tên nhóc khốn kiếp bất hảo đó của ngươi mấy năm nay quậy đế kinh gà bay chó sủa, thực coi hoàng đế này là kẻ điếc người mù, không biết tình huống sao?

Niệm ở trên phần Tào gia ngươi trung thành và tận tâm, mình mở một mắt nhắm một mắt.

Bây giờ tiểu vương bát đản này là được một tấc lại muốn tiến một thước, coi trời bằng vung!

Tiểu vương bát đản này ức hiếp dân chúng còn chưa tính!

Bây giờ bắt nạt đến trên đầu con mình!

Còn mang lão lục nhà mình đánh cho mặt mũi bầm dập.

Thế này làm sao được!

Cái này nào phải đánh lão lục nhà mình, đây là đánh vào mặt mình, đánh vào mặt mũi hoàng gia!

Hôm nay dám đánh lão lục nhà mình, ngày khác liền dám đánh hắn vị hoàng đế này!

Tình hình này không thể kéo dài!

Cho dù Tào ngốc ngươi là Trấn Bắc hầu chiến công hiển hách.

Hôm nay mình cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Tào Phong tiểu vương bát đản coi trời bằng vung này!

Lục hoàng tử Triệu Dũng dẫn đầu làm khó dễ.

Yêu cầu trị Tào Phong tội chết.

Trấn Bắc hầu Tào Chấn không dám giảo biện, quỳ xuống cầu tình, muốn ôm tội lỗi ở trên người mình.

Nhưng chẳng những chưa tạo ra bất cứ hiệu quả gì.

Ngược lại dẫn tới quan viên phe cánh lục hoàng tử buộc tội công kích càng thêm hung mãnh.

“Hoàng thượng!”

Đô ngự sử Thôi Hạo cất cao giọng nói: “Trấn Bắc hầu thế tử Tào Phong lấy hạ phạm thượng, ở ngoài đường đánh hoàng tử, theo luật đáng chết!”

Đô ngự sử Thôi Hạo là người phụ trách đô sát viện Đại Càn vương triều, chuyên trách giám sát bách quan.

Hắn vừa dẫn đầu, phó đô ngự sử cũng theo sát sau đứng dậy.

“Trấn Bắc hầu Tào Chấn không biết dạy con, khiến con hắn Tào Phong phẩm hạnh ác liệt!”

“Hôm nay hỏa thiêu Tụ Hiền lâu, đánh hoàng tử, ảnh hưởng ác liệt đến cực điểm, mong hoàng thượng minh xét, nghiêm trị cha con Tào Chấn, dùng để chỉnh đốn lại!”

Lễ bộ thị lang Bùi Tuấn cũng theo sát sau phụ họa.

“Trấn Bắc hầu thế tử Tào Phong hôm nay dám đánh hoàng tử, ngày mai liền dám tạo phản!”

“Trấn Bắc hầu Tào Chấn thân là cha, dạy con không nghiêm, gia phong bất chính, làm sao lãnh binh đánh trận, thần khẩn cầu hoàng thượng hạ chỉ bãi quan miễn chức đối với Tào Chấn, chỉnh đốn triều cương!”

Tào Chấn thân là Trấn Bắc hầu, hắn ở trên chiến trường oai phong một cõi, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Nhưng đối mặt các quan văn này dùng ngòi bút làm vũ khí, hắn mở mồm muốn nói, lại nhất thời cạn vốn từ, không biết giải thích như thế nào, sốt ruột vò đầu bứt tai.

“Hoàng thượng, thần, thần oan uổng nha...”

Tào Phong giờ phút này quỳ trên mặt đất, đã phục hồi tinh thần lại.