THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 13. Gặp người người thích (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lão thợ săn đưa dao săn nhỏ cho Diệp Vô Khả: "A gia chỉ dặn một câu... Đối xử tốt với người khác đừng đánh cược cả mạng sống, chỉ khi còn sống thì mới có thể đối xử tốt với nhiều người hơn."

Diệp Vô Khả nhận lấy dao săn nhỏ rồi đứng dậy mỉm cười với a gia: "Người nói cứ như con sẽ không trở về vậy, con chỉ đi xem thôi, người còn bình an thì con về, người không bình an... Con thu xếp xong xuôi rồi cũng sẽ về."

Lão thợ săn ừ một tiếng rồi nói: "Nếu cần người giúp đỡ thì gọi Đại Khuê."

Diệp Vô Khả lắc đầu: "Không gọi."

Thiếu niên cũng có sự cố chấp mà thiếu niên mới có, sự am hiểu thời thế của người lớn tuổi không hề nhìn thấy một chút nào trong sự cố chấp này.

Có lẽ người lớn tuổi chỉ đơn giản là cảm thấy chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, tốt nhất nên mang theo người giúp đỡ, Diệp Vô Khả chỉ đơn giản là cảm thấy chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, vì thế tốt nhất không nên mang theo ai.

Hắn dùng nửa ngày để se đi se lại làm ra một sợi dây thừng thật dài, sau khi ước chừng đã đủ dùng rồi mới ra khỏi cửa.

Nhị Khuê ở trên sường núi cầm một củ cải vừa cứng vừa lạnh nhai rôm rốp, thấy Diệp Vô Khả đi ra, Nhị Khuê lập tức lớn tiếng hét lên: "Nhị Ngốc thật sự muốn đi!"

Nhị Khuê không thông minh, Đại Khuê cũng không thông minh, chỉ là vì Đại Khuê về nhà nói với lão nương mình rằng có lẽ Nhị Ngốc muốn đi, vị đại nương thôn dã mù chữ kia đã ra tử lệnh cho nhi tử mình.

"Thay phiên nhau canh chừng, không thể để hài tử kia một mình ra khỏi núi."

Sau một trận bệnh nặng, thân thể của nương Đại Khuê vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, một tay chống gậy một tay xách theo một bao bố nhanh chân ra khỏi cửa, bởi vì gấp gáp nên bước chân cũng run rẩy, sợ mình chậm một chút thì hài tử ngốc kia sẽ chạy mất.

"Khương Đầu."

Nương Đại Khuê đưa bao bố cho Diệp Vô Khả: "Bánh ngô táo vừa mới hấp xong, ngươi hãy mang theo, mặc kệ con đi đâu nương cũng không cản con, nhưng con phải nghe lời nương, để Đại Khuê ca và Nhị Khuê ca đi theo con."

Diệp Vô Khả nhận lấy bánh ngôi táo rồi mỉm cười đáp lại: "Nương, không cần đâu, con chỉ vào núi một chuyến rồi về ngay."

Đôi mắt nương Đại Khuê ửng đỏ: "Còn nói dối với cả nương sao?"

Diệp Vô Khả không còn gì để nói.

Nương Đại Khuê nói: "Rời khỏi núi thì rời khỏi núi, nương nghe nói thế đạo bên ngoài đã khác, không còn loạn lạc binh đao, thái bình rồi... Nhưng nương vẫn phải dặn con vài câu, sức lực Đại Khuê Nhị Khuê lớn, có việc gì con cứ để bọn nó làm, bọn nó cũng chỉ có một chút sức lực thôi."

Diệp Vô Khả còn chưa kịp trả lời thì nương Đại Khuê đã nhìn về phía hai nhi tử, lớn tiếng nói: "Trông nom kỹ đệ đệ của các con, hai đứa các con có chết mệt cũng đừng để nó mệt, việc gì cần phải động tay động chân đều sẽ do hai đứa làm, nếu nó bị uất ức, hai đứa phải mang nó về, hai đứa đừng xốc nổi, cũng đừng để nó xốc nổi, mang về thôn, chuyện lớn đến đâu về thôn hẵng nói."

Đại Khuê gật đầu: "Con nhớ rồi nương."

Nhị Khuê cũng gật đầu: “Đại Khuê nhớ rồi nương."

Lão thái thái trịnh trọng hỏi lại một lần nữa: "Có thể nhớ kỹ không?"

Đại Khuê lại gật đầu lần nữa: "Được!"

Nhị Khuê cẩn thận suy nghĩ một chút về cái đầu của mình, sau đó cảm thấy có vẻ hơi lơ lửng, nhưng hắn ta vẫn gật đầu thật mạnh: "Đại Khuê được!"

"Đi đi."

Lão thái thái chống gậy đi vào: "Không cần lo lắng cho a gia con, thôn mình nhiều người lắm, không có ai dám không hiếu thuận, còn nữa Khương Đầu à, nếu con dám bỏ Đại Khuê Nhị Khuê lại một mình chạy trốn thì sau này đừng nhận ta nữa, ta đến chết cũng không gặp con."

Diệp Vô Khả dùng sức hét một tiếng nhớ rồi, sau đó bước nhanh về hướng Đại Từ Bi Sơn.

Chưa đi được hai bước, Đại Khuê đã cầm lấy sợi dây thừng nặng trịch trên vai hắn xuống, Diệp Vô Khả vừa định nói không cần thì Đại Khuê đã trừng mắt: "Lời nương nói ngươi dám không nghe?"

Nhị Khuê cầm hai cây chĩa săn vừa đi vừa hỏi: "Nhị Ngốc, chúng ta đi đâu?"

Đại Khuê đưa tay tát một cái vào sau gáy Nhị Khuê: "Gọi muội phu!"

Nhị Khuê xoa xoa sau gáy: "Vì sao?"

Đại Khuê vô cùng nghiêm túc nói: "Ta và Nhị Ngốc đã nói rồi, bất kể nó cưới đại muội muội hay nhị muội muội thì nó vẫn là muội phu của huynh đệ mình."

Nhị Khuê suy nghĩ một chút, cảm thấy hình như không có lý lắm, nhưng mà... Rất vui.

Hắn ta cười ha hả: "Muội phu!"

Sau đó hắn ta hỏi: "Vậy huynh đã nói với nương chưa?"

Đại Khuê: "Chưa nói, về rồi nói."

Nhị Khuê lại hỏi: "Đã nói với đại muội muội và nhị muội muội chưa?"

Đại Khuê: "Liên quan gì đến bọn họ?"

Nhị Khuê nghĩ phải liên quan đến bọn họ chứ nhỉ, nhưng ca ca thông minh hơn hắn ta, ca ca nói không liên quan vậy thì chắc chắn không liên quan rồi, dù sao ca ca vẫn thông minh nhất.

Ba người vừa đi vừa trò chuyện, Diệp Vô Khả kể lại chi tiết những gì mình muốn làm với Đại Khuê và Nhị Khuê một lần, nhưng rõ ràng Đại Khuê và Nhị Khuê không thật sự quan tâm hắn muốn làm gì lắm, bọn họ chỉ quan tâm rằng bọn họ nhất định phải đi theo.

Diệp Vô Khả nói rất có thể sẽ đánh nhau, Đại Khuê nói vậy thì ngươi cứ đứng bên cạnh xem là được, ngươi biết đánh nhau cái rắm, thân hình ngươi nhỏ nhắn gầy gò như con chồn ấy.