Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhị Khuê nói nếu đánh nhau thì ngươi cứ nhìn Đại Khuê, nhà mình từ Nhị Khuê đến Thất Khuê ai mà chẳng bị Đại Khuê đánh lớn lên!
Tốc độ lên núi của ba người nhanh hơn nhiều so với lần trước Diệp Vô Khả dẫn Cao Thanh Trừng lên núi, thậm chí ban đêm còn giống như ngựa quen đường cũ.
Khi Diệp Vô Khả dẫn Cao Thanh Trừng lên núi đã ở lại một đêm, chỉ vì ban đêm đi đường núi hắn không sợ nhưng rất có thể đám người Cao Thanh Trừng sẽ bị ngã chết mấy người.
Nhưng đã lên đến đỉnh núi thì không thể vội vàng xuống núi, ba người tìm chỗ nào đó ngủ một lúc rồi dậy, nấu nước tuyết hòa tan bánh ngô táo cứng như đá kia, ăn như cháo, hồi phục sức lực rồi mới đến bên vách núi chuẩn bị.
Sợi dây thừng trên cây tùng vắt ngang vẫn còn, bọn họ chỉ cần xuống đến cây tùng kia là được.
Đại Khuê phân phó Nhị Khuê xuống trước, đến cây tùng vắt ngang rồi đón Diệp Vô Khả, còn hắn ta ở phía sau cùng, hắn ta cảm thấy làm như vậy Diệp Vô Khả mới an toàn nhất.
Nhị Khuê không hề do dự, sau khi buộc dây thừng xong đang định đi xuống, kết quả Diệp Vô Khả nhanh nhẹn hơn hắn ta nhiều, trực tiếp trượt xuống khiến hai huynh đệ kia sợ hãi đến mức kêu oai oái.
Sau khi xuống dưới, Đại Khuê trực tiếp mắng Diệp Vô Khả một trận, còn nói nếu không nghe lời thì sẽ không cho làm hắn muội phu của mình nữa.
Nhị Khuê cảm thấy, ca ca không nên dùng những lời nặng nề như vậy để dọa muội phu.
Giữa Đại Từ Bi Sơn và Tiểu Từ Bi Sơn là một thung lũng rộng mấy dặm, về cơ bản chưa có ai từng đặt chân đến, lớp tuyết rất dày, nhiệt độ còn lạnh hơn trên đỉnh núi.
Nhị Khuê nhìn về phía xa rồi hỏi đi hướng nào, Diệp Vô Khả cẩn thận phân biệt một chút, sau trận gió tuyết, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vài dấu chân.
Hắn kéo thấp mũ lông xuống: "Đi theo ta."
Dấu chân trong thung lũng vẫn còn đó, nhưng khi vào Tiểu Từ Bi Sơn thì dấu chân đã biến mất, gió tuyết ở đây càng lớn hơn, hơn nữa Diệp Vô Khả tin rằng ca ca hắn nhất định đã xử lý rồi.
Đi cả một ngày mới đến phía bên kia Tiểu Từ Bi Sơn, suốt cả dọc đường, Đại Khuê và Nhị Khuê đều hỏi có phải bọn họ đang đi đường khác với con đường của Diệp Phù Dao rồi không, Diệp Vô Khả vẫn cố chấp kiên trì, ai có thể ngờ sau khi đi một ngày, Diệp Vô Khả thực sự đã tìm được dấu vết.
Trong đội ngũ mười mấy người kia kiểu gì cũng có người sơ ý, đám người Lục Ngô thoạt nhìn có vẻ lợi hại nhưng lại thiếu kinh nghiệm.
Phán đoán từ dấu vết, Diệp Vô Khả cho rằng chắc hẳn ca ca hắn đã đi men theo chân núi, hắn liếc nhìn ngôi làng ẩn hiện trong rừng cây ở phía xa, giống như đang suy tư gì đó.
“Chắc chắn là Đại Ngốc đã nói cho hắn biết đường đi!”
Nhị Khuê khẳng định nói một câu.
Trong khi Đại Khuê nhìn Diệp Vô Khả, hỏi: “Muội phu, bây giờ chúng ta đi thế nào?”
Diệp Vô Khả ngồi xổm xuống trên sườn đồi nhỏ đó ngẩn người nhìn ngôi làng một hồi lâu, sau đó quay lại nói với Đại Khuê và Nhị Khuê: “Ta đi dò đường, hai người các ngươi cứ ở đây đợi ta, không được đi đâu hết.”
Đại Khuê lắc đầu: “Vậy thì không được, nương bảo chúng ta đi theo ngươi.”
Diệp Vô Khả nói: “Hoặc là hai ngươi ở đây đợi ta, hoặc là hai ngươi thích tìm ai làm muội phu thì cứ tìm người đó làm muội phu đi.”
Đại Khuê nhìn về phía Nhị Khuê, Nhị Khuê nói: “Ta không thích người khác làm muội phu đâu.”
Đại Khuê nói: “Vậy lời nương nói thì sao?”
Nhị Khuê: “Chúng ta sẽ không nói cho nương biết.”
Đại Khuê nhìn về phía Diệp Vô Khả, vẻ mặt lo lắng giống như sau khi về nhà Diệp Vô Khả sẽ mách tội.
Diệp Vô Khả lập tức thề: “Về nhà ai nói cho nương biết thì người đó là đồ ngốc.”
Đại Khuê gật đầu: “Vậy được rồi muội phu, chúng ta sẽ chờ ngươi một lát.”
Diệp Vô Khả lập tức cười rộ lên, cũng không giấu giếm hành tung của mình, đi thẳng về phía ngôi làng, điều này khiến Đại Khuê và Nhị Khuê ngơ ngác.
Hai người bọn họ cho rằng Diệp Vô Khả sẽ quay lại và bắt một người ra hỏi đường, nhưng đợi mãi đợi hoài vẫn không thấy người đâu, ngay khi Đại Khuê không thể nhịn được nữa thì thấy Diệp Vô Khả từ trong làng đi ra.
Không chỉ có hắn đi ra mà còn có mấy người tiễn hắn nữa, trong đó có một lão thái thái tóc đã hoa râm, suốt đường đều nắm tay Diệp Vô Khả nói chuyện, không hiểu vì sao lại có vẻ thân thiết đến vậy.
Vẻ mặt quý mến của lão thái thái dành cho Diệp Vô Khả giống như Ngô lão thái thái trong Vô Sự Thôn, hai người ngồi xuống trên đống cỏ khô vừa phơi nắng vừa nắm tay nhau nói chuyện cả buổi.
Ngô nãi nãi từ hơn ba mươi tuổi đã bắt đầu thủ tiết và không có con cái, bà ấy đối xử rất tốt với những đứa trẻ trong thôn.
Từ xa cũng có thể nhìn ra được, lão thái thái ở thôn nhỏ của Bột Hải Quốc kia thật sự coi chàng trai nhỏ vừa mới quen biết này như người thân.
Trên mặt Đại Khuê tràn ngập sự nghi hoặc: “Chẳng lẽ muội phu quen người trong làng đó?”
Lúc này Nhị Khuê lại tỏ vẻ đương nhiên: “Các lão thái thái đều thích muội phu.”
Không lâu sau, Diệp Vô Khả đã quay trở lại, trở về cùng với lão thái thái kia và một vị đại thúc tầm bốn mươi tuổi.