Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi trở về, Diệp Vô Khả cười hì hì dùng tiếng Bột Hải giới thiệu: “Hai vị này là hộ vệ phái đến cho ta, đều không thích nói chuyện, là người từ chiến trường xuống, bản lĩnh rất lớn.”
Đại Khuê và Nhị Khuê vốn dĩ đã có ngoại hình dữ dằn, vị thúc thúc người Bột Hải kia vừa nghe nói là người từ chiến trường xuống thì lập tức tươi cười khách sáo vài câu, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn vài cái, rõ ràng là sợ hai người bọn họ.
Diệp Vô Khả nói: “Vị này là Khương nãi nãi, vị này là Thôi thúc, bọn họ giúp chúng ta làm việc.”
Ngay cả Đại Khuê cũng thấy được, ánh mắt chú Thôi này nhìn Diệp Vô Khả đầy vẻ kính sợ.
Diệp Vô Khả nhìn Khương nãi nãi với vẻ mặt chân thành và mong chờ nói: “Khương nãi nãi, tất cả đều nhờ vào bà.”
Bà Khương nói với vẻ mặt từ ái: “Yên tâm đi, chuyện ngươi dặn, xem ai dám không ra sức!”
Vẻ mặt từ ái này của bà ấy khiến trong lòng Đại Khuê tràn ngập sự lo lắng, hắn ta thật sự muốn hỏi lão thái thái này trong nhà có tôn nữ không, nếu có thì phải trông chừng muội phu thật kỹ mới được!
Nếu đổi lại là những người khác đi theo Diệp Vô Khả, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì.
Vì sao lão thái thái thôn quê Bột Hải Quốc không thân không thích này lại có thể chỉ huy toàn bộ dân làng làm việc, hơn nữa toàn bộ dân làng còn không ai thoái thác đùn đẩy, tất cả đều giống như được tiêm máu gà, hăng hái vô cùng.
Nhị Khuê lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, lão thái thái nào mà không thích Diệp Vô Khả?
Đại Khuê vốn dĩ thấy có chút không bình thường, nhưng ngay cả Nhị Khuê cũng thấy bình thường nên Đại Khuê không dám nói không bình thường, hắn ta sợ để Nhị Khuê nhìn ra được thực ra hắn ta không thông minh hơn Nhị Khuê.
Ba người bọn họ cứ thế ở lại cái thôn nhỏ này, không những có giường sưởi ấm, nước nóng mà những người Bột Hải này còn tìm mọi cách làm cho bọn họ chút đồ ăn ngon.
Mà Diệp Vô Khả chỉ có một yêu cầu đối với Đại Khuê và Nhị Khuê... Đừng nói chuyện, cứ giả vờ lạnh lùng vô tình là đủ rồi.
Bởi vì giáp ranh với Bột Hải Quốc nên Đại Khuê Nhị Khuê từ nhỏ đã biết thực ra người Bột Hải cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Trước khi Đại Ninh lập quốc, người Bột Hải từng xâm nhập Duyễn Châu với quy mô lớn, nhưng cuối cùng hàng chục vạn quân Bột Hải nhập quan đều trở thành một phần của vùng đất màu mỡ phía đông bắc.
Cho nên muội phu có thể chỉ huy người Bột Hải xoay như chong chóng, Đại Khuê và Nhị Khuê đều thấy rất lợi hại.
Cũng bởi vì giáp ranh với Bột Hải, nên mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều biết một chút tiếng Bột Hải, Đại Khuê Nhị Khuê không rành lắm nhưng Diệp Vô Khả lại tinh thông, cả ngày đều lải nhải nói chuyện cùng với những người Bột Hải kia.
Cuộc sống cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua như vậy, Đại Khuê Nhị Khuê đều cảm thấy hình như Diệp Vô Khả đã quên mất chuyện bọn họ muốn tìm Diệp Phù Dao, nhưng hai người bọn họ đều kìm nén không hỏi, bởi vì Diệp Vô Khả bảo hai người họ đừng nói chuyện.
Chỉ là, mỗi ngày càng ngày càng có nhiều người đến cái thôn nhỏ này, hơn nữa còn đều tỏ ra thần thần bí bí, trên mặt mỗi người đều mang một loại cảm giác tự hào đang tiến hành một sự nghiệp thần thánh và trách nhiệm không ai khác ngoài ta.
Mỗi ngày Diệp Vô Khả đều tiếp đón những người Bột Hải đến từ khắp nơi trên chiếc giường đất rất lớn kia, sau đó không ngừng vẽ vời trên giấy.
Những người Bột Hải kia sẽ nghiêm túc chỉ ra chỗ nào hắn vẽ không đúng lắm, mà vị Khương nãi nãi kia vẫn luôn nhìn hắn đầy vẻ từ ái giống như nhìn tôn tử ngoan của mình.
Nhà bà ấy không có tôn nữ nên Đại Khuê cũng yên tâm phần nào, nhưng Đại Khuê luôn cảm thấy ánh mắt lão thái thái nhìn Diệp Vô Khả như nhìn tôn tức phụ có thể kéo tơ được vậy.
Đến khi đêm khuya thanh vắng, Diệp Vô Khả mới đứng trước cửa sổ nhìn về phương xa ngẩn người, cũng chỉ có lúc này, giữa hai hàng lông mày hắn mới xuất hiện một chút lo lắng nhàn nhạt.
Thực ra Bột Hải Quốc không lớn lắm, từ Tiểu Từ Bi Sơn đi về phía đông chưa đến một trăm năm mươi dặm là đến kinh đô Tiên Thổ của Bột Hải.
Mà lúc này quân Đông Hàn đã vây khốn Tiên Thổ Thành hơn nửa tháng, dưới sự tấn công dữ dội, tòa kinh đô không được kiên cố lắm này đang lung lay sắp đổ.
Vào nửa đêm, một đội quân Bột Hải mở cửa phía bắc của Tiên Thổ Thành bắt đầu phản công điên cuồng.
Đại tướng Đông Hàn Doãn Tuệ đoán rằng quốc quân Bột Hải muốn đột phá vòng vây chạy trốn nên đã điều động trọng binh vây chặn, bên ngoài thành bắc rất nhanh đã biến thành một biển đuốc.
Một canh giờ sau, một đội khoảng trăm người từ phía nam Tiên Thổ Thành dùng dây thừng thả xuống, tất cả đều mặc đồ đen, nhân cơ hội hiếm có này chạy như điên về phía tây.
Đến khi trời sáng bọn họ mới chạy vào núi, trốn trong rừng thở dốc.
Ở rìa rừng, Khí thúc nhìn quanh một lượt rồi dặn dò Lục Ngô tự mình dẫn người mai phục trong bóng tối, hắn ta thu nhặt một ít tuyết đọng còn có thể coi là sạch sẽ, chuẩn bị trở lại trong rừng sâu đun nước nóng cho Cao Thanh Trừng uống.