Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Khí hậu ở phía bên Bột Hải này càng lạnh hơn, Cao Thanh Trừng - Người vốn đã thể hàn từ nhỏ ở những nơi như thế này, mỗi một hơi thở đều có thể coi là một sự dày vò.

Nhưng Khí thúc vừa mới nhặt được chút củi khô, còn chưa kịp chất đống thì đã bị Diệp Phù Dao đá bay.

Khí thúc nhíu mày.

Diệp Phù Dao không nói một lời nào, chỉ nhìn hắn ta như thế, một lúc lâu sau, Khí thúc biết làm như vậy dễ bị lộ nhưng vẫn lựa chọn thỏa hiệp.

“Khí thúc, không sao đâu.”

Cao Thanh Trừng thoạt nhìn vẫn còn ổn, bởi vì trên người nàng còn có chiếc áo da gấu mà ngay cả gió bấc lạnh thấu xương cũng không làm gì được.

Cái đầu gấu khổng lồ vốn hung dữ kia, ở trên người nàng lại có vẻ đáng yêu hơn mấy phần.

Khí thúc ừ một tiếng rồi hỏi Cao Thanh Trừng: “Có thể chịu đựng được không?”

Cao Thanh Trừng vỗ vỗ áo da gấu, ngẩng cằm lên nói: “Gió, không lọt.”

Nói đến đây, Khí thúc lại nhớ đến chàng thiếu niên hay nói nhiều kia, tiểu gia hỏa kia và Diệp Phù Dao trầm mặc ít nói bên cạnh Khí thúc căn bản không giống người một nhà.

Nhưng đúng lúc này Diệp Phù Dao thấy phía bên quốc quân Bột Hải Quyền Tại Tướng đang nghỉ ngơi lại có người đốt lửa.

Diệp Phù Dao quay người về phía đó, Khí thúc do dự một lát cuối cùng vẫn chọn ở lại bên cạnh Cao Thanh Trừng.

Không lâu sau, lại nghe thấy bên phía quân Bột Hải Quốc truyền đến một tràng tiếng mắng chửi.

Ý tứ đại khái là quốc quân sắp chết cóng rồi, đốt lửa sưởi ấm thì sao chứ, một người Ninh như ngươi chẳng lẽ còn dám ra lệnh cho quốc quân à các kiểu.

Khí thúc lắc đầu nghĩ thầm quốc quân Bột Hải ngu ngốc như vậy thì mất nước cũng phải thôi, nhưng nghĩ đến việc vừa rồi mình cũng suýt chút nữa đốt lửa, hắn ta lại nín nhìn không nói.

Diệp Phù Dao mặt không cảm xúc đứng ở đó, thị vệ trưởng Bột Hải Quốc gào thét về phía hắn ta, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ nhẫn nhịn một lát, nhưng Diệp Phù Dao lại trực tiếp xách tên thị vệ trưởng lên làm bình chữa cháy dùng đi dùng lại để dập tắt đống lửa kia.

Một đám thị vệ xông lên muốn động thủ, tên thị vệ trưởng bị đốt cho mặt mày xám xịt bò dậy rút đao trong tay.

Một khắc sau, đao của thị vệ trưởng đã cứa đứt cổ của thị vệ trưởng.

Diệp Phù Dao liếc nhìn những thị vệ kia, ánh mắt không mang theo bất kỳ ý uy hiếp nào nhưng lại khiến đám người Bột Hải này không rét mà run.

Quốc quân Bột Hải Quyền Tại Tướng lúc đầu cũng muốn nổi giận, nhưng sau khi thấy thị vệ trưởng bị đứt cổ phun máu ngã xuống, ông ta lựa chọn im lặng.

Diệp Phù Dao không rời đi quá xa, mà là cầm thanh đao dính máu đó ngồi xếp bằng ngay tại nơi có thể nhìn thấy bọn họ.

Khoảng cách có thể khiến những người Bột Hải kia hơi yên tâm một chút, nhưng Diệp Phù Dao chỉ liếc mắt nhìn sang phía bên bọn họ một cái, quốc quân Bột Hải theo bản năng nhích người về phía sau, trưởng tử Quyền Hằng của Quyền Tại Tướng cũng theo đó nhích người.

Thứ tử Quyền Kết trong tay cầm một con búp bê vải bẩn thỉu, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khó hiểu, hoàn toàn không để ý đến vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, dường như con búp bê vải đó mới là người mà hắn ta không thể rời xa nhất.

Người Bột Hải đều đã từng nghe nói qua, thái tử Quyền Hằng từ nhỏ đã có tiếng thông minh hơn người, còn nhị hoàng tử Quyền Kết từ nhỏ đã ngốc nghếch, nghe nói đến bảy tám tuổi còn chưa thể nói năng lưu loát.

Sau khi ngồi yên một lát, thái tử Quyền Hằng thấy tên mặt lạnh kia không ở gần, vì thế hạ giọng dùng tiếng Bột Hải nói: “Còn chưa đến Ninh quốc đã phải chịu sự sỉ nhục này, tên kia dám giết thị vệ trưởng trước mặt phụ hoàng, nếu đến Ninh quốc, chẳng phải cũng như ngồi tù để mặc bị người ta sắp xếp sao!”

Quyền Tại Tướng lập tức trừng mắt nhìn hắn ta một cái, Quyền Hằng lại nói: “Người này là một tên câm, trước đó nhi thần đã thăm dò rồi, hơn nữa, cách xa như vậy hắn ta cũng không nghe thấy đâu.”

Quyền Tại Tướng nói: “Vậy cũng không được nói lung tung nữa.”

Quyền Hằng thở dài một tiếng, tự nói một mình với giọng nói cực nhỏ: “Bởi vì tin vào những lời ngu ngốc của Hàn Nguyên Tái nên phụ hoàng mới nghĩ đến việc kết minh với người Ninh, nếu sớm nghe lời nhi thần đưa Quyền Kết đến Hắc Vũ làm con tin thì tốt biết bao? Khi mấy người này đến Tiên Thổ Thành, nhi thần cũng đã hết lần này đến lần khác khuyên can phụ hoàng, chỉ là phụ hoàng không nghe...”

Hắn ta nhìn Quyền Tại Tướng, sắc mặt Quyền Tại Tướng phức tạp, lại nhìn về phía tên mặt lạnh kia, tên kia đang nhắm mắt dưỡng thần.

Một lúc lâu sau, Quyền Tại Tướng khẽ thở dài: “Bất kể như thế nào đi nữa, bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, chúng ta còn phải đến Trường An cầu kiến Ninh Đế, chỉ hy vọng hắn đừng thất tín, có được quân Ninh giết về Bột Hải mới là quan trọng nhất.”

Quyền Hằng nheo mắt nói: “Cũng xin phụ hoàng minh giám, phần lớn người Ninh đều là những kẻ không đáng tin, cho dù mượn được quân Ninh phục quốc...... Sau khi phục quốc phải nên ứng phó thế nào còn cần phải suy nghĩ kỹ càng.”

Quyền Tại Tướng nói: “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, trước tiên phải mượn được quân Ninh rồi mới nói đến chuyện khác.”