Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Thiếu niên chính là thiếu niên, đơn thuần trong mỗi một chí hướng.
A gia cười nói: "Con còn nhỏ, lớn thêm chút nữa sẽ hiểu giữa nhân tình và nhân tình cũng không giống nhau."
Diệp Vô Khả đáp: "Sau này nếu hiểu rồi thì nói tiếp, nếu không hiểu... Thì không hiểu."
A gia nói: "Lúc Lục Ngô nói với con những điều này, cô nương họ Cao kia có biết không?"
Diệp Vô Khả lắc đầu: "Không biết."
A gia suy nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì có lẽ nàng không muốn con đi."
Diệp Vô Khả lập tức muốn hỏi a gia làm sao người biết, nhưng còn chưa kịp hỏi đã kịp thời phản ứng lại, nếu nàng cảm thấy đi Đông Cương Vũ Khố là một lựa chọn tốt, có lẽ nàng đã nói với hắn sớm hơn cả Lục Ngô.
Ở trên Đại Từ Bi Sơn, nàng từng nói ngoài Trường An ra, phú quý vinh hoa ở đâu nàng cũng có thể nghĩ cách cho hắn, đâu cũng được, chỉ riêng Trường An là không được.
Nhưng ngay lúc nàng chuẩn bị trở về, nàng lại nói... Thực ra Trường An cũng rất tốt.
Nghĩ đến đây, Diệp Vô Khả đột nhiên hiểu ra, không phải cô nương họ Cao kia chỉ nói khách sáo một câu mà nàng muốn nói cho hắn biết, hắn cũng có thể đến Trường An.
Diệp Vô Khả đỡ a gia ngồi lên giường đất: "Cô nương họ Cao nói Trường An rất đẹp."
Lần này a gia trầm ngâm rất lâu sau mới hỏi hắn: "Vậy con muốn đi không?"
Diệp Vô Khả vẫn trả lời nhanh như cũ: "Muốn."
A gia nói: "Vậy thì đi đi."
Diệp Vô Khả lắc đầu: "Trường An rất đẹp, con muốn tự mình đi."
Hắn trải chăn cho a gia: "Lục đại ca nói Đông Cương Vũ Khố sẽ chiêu sinh vào đầu mùa xuân năm sau, chỉ cần là những thanh niên có xuất thân trong sạch đều có thể đến đăng ký."
A gia lại trầm ngâm rất lâu sau mới nói: "Nhưng ý của cô nương họ Cao là không muốn con đi một vòng lớn như vậy, con muốn từ chối ý tốt của người ta sao?"
Diệp Vô Khả cười nói: "Là ai từ nhỏ đã hết lần này đến lần khác nói với con rằng, tự mình trồng lương thực ăn không ngắn miệng, tự mình kiếm tiền xài không xót tay?"
A gia thở dài: "Tính tình này của con có lẽ sẽ không được người ta yêu thích đâu."
Hắn đỡ a gia nằm xuống rồi nói: "Có rất nhiều cách để được người ta yêu thích, cách tốt nhất là gì con vẫn chưa biết, nhưng cách tệ nhất chắc chắn là lợi dụng việc được người ta yêu thích để được người ta yêu thích."
Nói xong câu này, Diệp Vô Khả mới nhận ra, hóa ra hắn đã sớm tự cho mình một câu trả lời.
Nàng... Chắc chắn là người thật sự có năng lực một lời nói một hành động có thể thay đổi vận mệnh của người khác, nhưng thực ra nàng không thích làm như vậy đúng không.
Hắn phải đến Trường An, nhất định phải đến, đến cái nơi gọi là thư viện Nhạn Tháp để tìm nàng, đi một vòng ngắm nhìn, một cách quang minh chính đại.
Chứ không phải là khi hắn xuất hiện ở Trường An, mỗi một người đều biết hắn dùng phương pháp dựa vào nàng để đến Trường An trèo cao kết thân, cho nên nhìn về phía hắn bằng ánh mắt kỳ lạ, nhìn về phía nàng cũng bằng ánh mắt kỳ lạ.
…
Ánh nắng mặt trời sáng sớm giống như người thiếu nữ dịu dàng vừa vén bức rèm châu bước ra khỏi khuê phòng, vén làn mây mỏng manh ra, nhìn xuống nhân gian bằng ánh mắt hiền hoà.
Ánh mắt người thiếu nữ đang chuẩn bị lên xe ngựa khi nhìn về phía Diệp Vô Khả cũng dịu dàng như thế, đó là sự ấm áp riêng của nàng trong cõi đất trời mênh mông lạnh lẽo này.
“Cảm tạ ngươi đã chiêu đãi, sủi cảo rất ngon… Ngươi cũng tạm được.”
Nàng nói.
Diệp Vô Khả cười hì hì: “Ngon lắm à? Vậy nếu không mang nốt chỗ còn lại đi?”
Khí thúc nghĩ thầm, thiếu niên thôn dã rốt cuộc vẫn khác với người trong thành, có chủ nhà nào ở trong thành lại để khách mang theo sủi cảo thừa khi ra về?
Nếu đám thiếu niên ngưỡng mộ quận chúa ở thành Trường An dám nói ra lời này, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị cả Trường An Thành cười rụng răng mất.
Diệp Vô Khả nói: “Ta thấy trên xe ngươi có lò sưởi, nửa đường đói thì nướng lên, thơm lắm.”
Cao Thanh Trừng cười hỏi: “Thơm đến mức nào?”
Thiếu niên chưa kịp trả lời, nàng lại cười hỏi: “Thơm đến chết mất xác luôn à?”
Nghe thấy câu nói này, Khí thúc đã biết xong đời rồi, cuối cùng người thiếu niên này cũng đã bắt đầu trở nên khác biệt trong lòng quận chúa.
Diệp Vô Khả nói: “Học được cách nói chuyện này, sau khi trở về Trường An chắc chắn bị người nào đó mắng không ít.”
Tối qua nàng từng nói, trong nhà nàng có một người rất nghiêm khắc.
Cao Thanh Trừng lên xe ngồi ngay ngắn, nhận lấy gói vải mà Diệp Vô Khả đưa cho, tấm vải trắng tinh gói những chiếc sủi cảo còn thừa từ tối qua.
“Ở Trường An cũng có sủi cảo canh chua ngon lắm, nhưng chúng ta ăn mì nhiều hơn, nếu ngươi đến, ta sẽ làm cho ngươi một bát mì dầu.”
Lên xe sủi cảo xuống xe ăn mì, câu này là Diệp Vô Khả nói hôm qua, hôm nay nàng lên xe, ngày sau nếu Diệp Vô Khả đến Trường An, tức là xuống xe.
Khí thúc kinh ngạc vì hôm nay Cao Thanh Trừng đã không còn chút hàm súc nào trong cách thể hiện tâm ý, mặc dù chỉ là kết giao bằng hữu, nhưng cách thể hiện này cũng không phải là thứ quận chúa nên có, cho nên, điều này rất không thích hợp.
Trong lúc hắn ta đang kinh ngạc thì lại nghe Diệp Vô Khả hỏi: “Mì dầu… Là một bát dầu à?”