Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Cao Thanh Trừng mỉm cười nhìn hắn, hỏi lại: “Đúng là một bát dầu lớn, vậy ngươi có ăn không?”
Diệp Vô Khả nghĩ một bát dầu làm sao có thể ăn nổi, sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn vẫn gật đầu nói: “Ăn.”
Cao Thanh Trừng mỉm cười rạng rỡ, vẫy tay chào tạm biệt người thiếu niên.
Khí thúc hiểu rõ tâm tư tràn đầy vui sướng của thiếu nữ này, tên kia không biết mì dầu là gì, cho nên mới cẩn thận cân nhắc một bát dầu đó hắn có uống được không, đáp án cuối cùng chính là sự tin tưởng của hắn.
Tiếng roi thúc ngựa vang lên, những con ngựa kéo xe hí vang lên một tiếng rồi ra sức lao về phía trước.
Khi người thiếu niên vẫy tay tạm biệt, hắn biết lần này chia tay là cách nhau nghìn núi vạn sông, nhưng từ nay về sau nơi gọi là Trường An đó đã có thêm một người mong nhớ.
Vẫn là đầu thôn, vẫn là bên cạnh tượng đất, vẫn là Nhị Khuê đang ngồi xổm đó, tay cầm củ cải đông lạnh gặm rôm rốp.
Hắn ta thấy Diệp Vô Khả vẫy tay về phía xe ngựa nên hắn ta cũng vẫy tay, chỉ là trông có vẻ tâm trạng hơi nặng nề.
Nhị Khuê rất ít khi có vẻ nặng nề như vậy, lần trước trông nặng nề là do hắn ta bị táo bón mấy ngày liền không đi được.
Đại Khuê đi tới bên cạnh hắn ta, Nhị Khuê nặng nề thở ra một hơi, trông có vẻ rất phiền não, còn phiền não hơn cả lần trước.
“Nàng ta mới là muội muội của chúng ta.”
Nhị Khuê nói.
Đại Khuê giật mình: “Cha nói sao?”
Nhị Khuê lắc đầu nói: “Ta cảm thấy thế.”
Đại Khuê thở phào nhẹ nhõm: “Ta đã nói mà, nàng ta đâu có giống cha chúng ta.”
Nói đến đây, hắn ta lại giật mình: “Hay là do nương sinh ở bên ngoài?”
Nhị Khuê trừng mắt nhìn đại ca mình một cái: “Nương sinh ra mà nương không biết à? Ta nói là, huynh xem ánh mắt muội phu nhìn tiểu cô nương kia kìa, nương nó đều kéo tơ cả rồi… Nếu nàng ta là muội muội chúng ta, thì chúng ta có thể giữ được muội phu.”
Đại Khuê nói: “Muội muội chúng ta kém nàng ta ở chỗ nào?”
Nhị Khuê nhìn hắn ta.
Đại Khuê thở dài, ngồi xổm xuống, đưa tay cướp lấy củ cải đông lạnh trong tay Nhị Khuê cắn một miếng, nhai rôm rốp.
“Muội muội là muội muội, muội phu là muội phu, chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao!”
Nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày cũng không nghĩ ra muội muội của mình có chỗ nào tốt hơn cô nương họ Cao kia, Đại Khuê đứng dậy, hắn ta nghĩ thầm may lão tử đây thông minh đã nói muội muội và muội phu là hai chuyện riêng.
Nhị Khuê suy nghĩ một lát, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Đại ca huynh thông minh đấy, ta quên mất chúng ta nhận muội phu trước, sau này ai gả cho muội phu, chẳng phải đều là muội muội của chúng ta sao?”
Đại Khuê cười: “Đúng thế, có mấy người thông minh hơn ta.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy Lục Ngô dẫn đám kỵ sĩ đi tới, hai người đứng dậy, lễ phép mỉm cười một tiếng với đám người Lục Ngô.
Cứ mỗi lần nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của hai tên ngốc này, Lục Ngô lại nhớ tới cảnh tượng hai tên ngốc này một đòn hạ gục tên Liêu Luật, giết người như ngóe ở Bột Hải.
Đại Khuê và Nhị Khuê đúng là có chút ngu ngốc, nhưng với tố chất thân thể này, nếu đặt trong quân đội chắc chắn sẽ là dũng tướng xung phong xông pha chiến trường.
Hai người bọn họ, chỉ cần bất cứ tướng lĩnh nào nhìn thấy, nhất định cũng sẽ mắt sáng như sao.
“Chúng ta cũng phải cáo từ rồi.”
Lục Ngô nói: “Nhưng chúng ta đã bàn bạc với nhau một chút, muốn mời hai huynh đệ các ngươi và Diệp Vô Khả dẫn đường đến Trừng Đàm Quan.”
Hắn ta có tâm tư riêng.
Tướng quân biên quân Trừng Đàm Quan, Vũ Đống, là đội trưởng đội thân binh của cha hắn ta lúc trước, khi hắn ta còn nhỏ Vũ Đống thường xuyên dẫn hắn ta đi chơi, khi đó số ngày cha hắn ta ở bên hắn ta còn không bằng số ngày Vũ tướng quân ở bên cạnh hắn ta.
Lần này mặc dù đường đi Động Trạch Sơn ở Thanh Châu không thể coi là đi qua Trừng Đàm Quan, nhưng khoảng cách gần như vậy làm sao có thể không đến thăm.
Hắn có tâm tư riêng.
Đại Khuê và Nhị Khuê dũng mãnh dị thường, tuy rằng đi Đông Cương Vũ Khố có vẻ khó khăn hơn một chút, nhưng nếu có thể ở lại dưới trướng Vũ Đống tướng quân, nói không chừng sau khi trải qua hai ba trận chiến sẽ có thể một bước lên trời.
Diệp Vô Khả ở Bột Hải có thể chỉ huy mười mấy thôn dân dọa lui kỵ binh Liêu Luật, chưa kể còn giết một vị tướng Liêu Luật, chỉ nói đến sự gan dạ dám dùng kế nghi binh này cũng đã là hiếm có trên đời.
Lục Ngô thực sự thích Diệp Vô Khả, hắn ta cũng thực sự không muốn một người như Diệp Vô Khả bị mai một.
Nhị Khuê vừa mới nghe nói lại có thể ra khỏi thôn, lập tức hưng phấn hẳn lên, vung tay chạy về phía Diệp Vô Khả.
Đại Khuê lại lắc đầu nói: “Nương ta nói không được nói dối, chúng ta không biết đường đến Trừng Đàm Quan, chỉ nghe nói thôi, chưa đi bao giờ.”
Lục Ngô cười nói: “Đâu cần các ngươi phải biết đường, chỉ là muốn trên đường có thêm vài người làm bạn thôi.”
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Nhị Khuê đã gọi Diệp Vô Khả lại.
Lục Ngô nhìn về phía mấy huynh đệ bên cạnh mình, nói với Diệp Vô Khả: “Những vị huynh đệ này ngươi đều quen cả, bọn họ muốn đi Thanh Châu, còn đến Trừng Đàm Quan có thể coi2`14 là việc riêng của ta, cho nên ta muốn mời ngươi và Đại Khuê, Nhị Khuê đi cùng ta một chuyến.”