THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 30. Cha ta không cho mượn (3)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Diệp Vô Khả đáp ứng rất dứt khoát: “Vậy ba chúng ta sẽ đi cùng với Lục đại ca một chuyến.”

Từ Kha, một huynh đệ khác bên cạnh Lục Ngô cười nói: “Thực ra đi Thanh Châu cũng không cần quá gấp, ta cũng đi cùng lão Lục một chuyến.”

Một thanh niên khác tên là Tạ Trường Tốn tỏ vẻ tùy ý nói: “Ta không phải muốn đi cùng lão Lục, Trừng Đàm Quan là biên quan đệ nhất đông bắc Đại Ninh, từ lâu đã nghe danh, ta thực sự muốn đi xem một lần.”

Nhiếp Mạnh Sơn- Người cùng tuổi với Lục Ngô trong số mười hai người, chỉ nhỏ hơn nửa tháng, tính tình trầm ổn, hắn ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ta dẫn những huynh đệ khác đi Thanh Châu lo liệu trước cho các ngươi, các ngươi đi Trừng Đàm Quan đừng trì hoãn quá lâu.”

Sau khi mọi người bàn bạc ổn thỏa với nhau xong, Nhiếp Mạnh Sơn dẫn phần lớn mọi người lên đường đến Thanh Châu, nơi đó còn cách ngàn dặm, bọn họ cũng không nán lại nhiều mà lập tức xuất phát.

Ngược lại lộ trình đi đến Trừng Đàm Quan thực ra cũng không thể coi là xa, ba người Lục Ngô đưa chiến mã cho đám người Nhiếp Mạnh Sơn dùng để bọn họ lần lượt thay đổi trên đường đi, thu dọn đồ đạc xong xuôi, lập tức đi bộ xuất phát cùng với Diệp Vô Khả.

Quan hệ giữa Lục Ngô và Vũ Đống tướng quân không tầm thường nên sau khi đến Trừng Đàm Quan mượn thêm vài con ngựa để đi Thanh Châu cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

Sáu người đạp trên lớp tuyết dày đặc bước đi về phía trước, đi được mấy chục dặm đến thị trấn thì sắc trời đã tối đen.

Khi đến trước cửa trấn, Diệp Vô Khả nói với Lục Ngô: “Lục đại ca, các ngươi cứ đến dịch trạm nghỉ ngơi trước đi, ta muốn đến hiệu thuốc trong trấn một chuyến.”

Lục Ngô lập tức hỏi: “Có phải chỗ nào không thoải mái không? Hay là nhà ai nhờ ngươi mang thuốc về? Có lẽ quân y tốt hơn lang trung ở trấn này, sau khi đến Trừng Đàm Quan, ta có thể giúp ngươi mời quân y xem.”

Diệp Vô Khả chưa kịp nói gì thì Đại Khuê đã lên tiếng thay: “Lang trung Triệu tiên sinh trong trấn đã từng chữa bệnh cho nương của Nhị Ngốc, hàng năm Nhị Ngốc đều phải đến trấn thăm ông ấy, à, chân của a gia Nhị Ngốc cũng là do Triệu tiên sinh giữ lại.”

Nói đến đây hắn ta hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn về phía Nhị Khuê nói: “Triệu tiên sinh đã cứu mạng nương chúng ta, chúng ta cũng nên đến thăm ông ấy.”

Lục Ngô gật đầu nói: “Vậy được, các ngươi cứ đi, xong việc đến dịch trạm tìm chúng ta là được, chúng ta ổn định chỗ ở xong sẽ đi mua hai bình rượu, tối nay chúng ta uống vài chén.”

Diệp Vô Khả đáp lời, dẫn Đại Khuê và Nhị Khuê đi về phía hiệu thuốc, tuyết trên đường bị giẫm lên vừa cứng vừa trơn, đám người Lục Ngô loạng choạng bước đi, ba người bọn họ lại giống như đi trên đất bằng.

Trấn này là con đường tất yếu để đến Trừng Đàm Quan, trùng hợp cũng là nơi người đi đường nghỉ chân, ở lại chỗ này một đêm, ngày hôm sau đi đường một ngày là có thể đến Trừng Đàm Quan.

Hiệu thuốc nằm ở đầu phía đông con phố chính, mỗi năm Diệp Vô Khả cũng phải đến đây ít nhất hai lần nên rất quen thuộc đường đi, hắn đi tuốt ở phía trước.

Lang trung Triệu tiên sinh là một trong số ít người có học thức ở trấn này, đối nhân xử thế rất tốt, nhà nào nghèo khó, ông ấy đều miễn tiền thuốc.

Người hiểu biết y thuật ở nơi khổ hàn nghèo đói này chỉ có một mình Triệu tiên sinh, có thể thấy ông được người dân trong vùng kính trọng đến mức nào.

Triệu tiên sinh cũng thích Diệp Vô Khả, những năm gần đây nếu đi khám bệnh ngang qua Vô Sự Thôn, ông ấy đều cố ý đến nhà Diệp Vô Khả một chuyến, dạy cho Diệp Vô Khả một số y thuật có thể dùng được.

Mỗi lần như vậy đều ăn cơm ở nhà Diệp Vô Khả, cùng a gia Diệp Vô Khả uống vài ly.

Khi sắp đến nơi, Diệp Vô Khả chia phần thịt đông lạnh và gà rừng trước kia săn được cho Đại Khuê và Nhị Khuê, đây là phần Diệp Vô Khả cố ý mang thêm.

“Ta nhớ trong nhà Triệu tiên sinh có một cô nương, ngoại hình xinh đẹp lắm.”

Nhị Khuê vừa đi vừa nói: “Lúc đó nương còn nói muốn làm người mai mối, ghép đôi muội phu với cô nương nhà Triệu tiên sinh.”

Đại Khuê ngây ngô cười nói: “Nhị Khuê còn nói, tại sao nương không ghép đôi hắn với cô nương Triệu gia, nương bảo cút nương ngươi đi, sao con không nhìn lại xem bản thân mình có đức hạnh gì?”

Mặt Nhị Khuê đỏ bừng: “Nương nói như vậy là mắng giả thôi, không phải mắng thật đâu.”

Đại Khuê: “Thế mà là mắng giả à? Ngươi nói xem làm sao ngươi nghe ra là mắng giả?”

Nhị Khuê nói: “Nương là nữ tử, nương bảo cút nương ngươi đi, nương làm gì có, tất nhiên là mắng giả rồi.”

Đại Khuê nói: “Vậy lần sau bảo nương mắng ngươi cút cha ngươi đi, cha có, vậy là mắng thật rồi.”

Nhị Khuê nói: “Nương không mắng cút cha mày đi đâu, huynh còn không biết tại sao à?”

Đại Khuê hỏi: “Tại sao?”

Nhị Khuê: “Cha chắc chắn không cho mượn.”

Diệp Vô Khả vừa đi vừa cười, nương của Đại Khuê thật sự đối xử với hắn còn tốt hơn cả đối với Đại Khuê và Nhị Khuê, không chỉ vì Diệp Vô Khả đã từng cứu mạng bà ấy, mà còn vì đứa trẻ Diệp Vô Khả này thực sự hiểu chuyện.

Có người nói những đứa trẻ hiểu chuyện thường phải chịu nhiều ấm ức hơn, ở trong thôn bọn họ lại không có chuyện đó, nương của Đại Khuê từng nói, nếu những đứa trẻ hiểu chuyện phải chịu ấm ức thì người lớn đều là bát tử không hiểu chuyện.