Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hơn mười người cải tạo cơ khí từ bốn phương tám hướng của tòa nhà ùa đến, khi bọn họ nhìn thấy bóng người đứng dưới tòa nhà, tất cả đều sững sờ tại chỗ.
"Hướng... cô Hướng, cô tỉnh rồi."
"Cô Hướng, cô có cảm thấy cơ thể khó chịu ở đâu không..."
"..."
Mấy người lập tức tiến lên quan tâm hỏi han Hướng Du. Lúc trước bọn họ đã theo anh Triệu tìm thấy Hướng Du ở tầng hầm sâu nhất.
Chỉ có điều lúc đó cô Hướng đã bị thương nặng, trông bộ dạng như không còn sống được bao lâu nữa. Không ngờ sau hơn một tháng dưỡng thương, cô đã thật sự sống lại.
Bọn họ đều tưởng sau này Hướng Du sẽ trở thành người thực vật, nằm trên giường cả đời.
Dù sao với thương tích nặng như vậy, nếu là bọn họ, có lẽ đã chết ngay tại chỗ.
Hướng Du cảm nhận được sự nhiệt tình của bọn họ, hơn mười người đứng trước mặt cô, đều muốn đưa tay chạm vào nhưng nhìn thấy miệng vết thương hở trên những ngón tay cô, tất cả đều từ bỏ ý định.
"Cô Hướng, cô định đi đâu vậy, thương tích trên người cô..."
Mấy người nhìn Hướng Du đã lên phi thuyền, sốt ruột vội vàng hỏi.
Chiếc phi thuyền này là do cô bé lái đến, hằng ngày cô bé đều qua lại giữa căn cứ thành phố A và căn cứ thành phố B.
"Nói với Triệu Lập Tân, đừng tìm tôi..."
Bọn họ muốn ngăn Hướng Du lại nhưng vì e ngại thương tích trên người cô, bọn họ không dám.
Cô bé ngồi im lặng trên ghế, không dám mở miệng hỏi han Hướng Du, sợ rằng Hướng Du sẽ bỏ lại mình vào lúc này.
Phi thuyền bay lơ lửng trên không trung, lướt qua đỉnh đầu ba người đang vội vã chạy đến. Cùng lúc đó, thiết bị liên lạc của Triệu Lập Tân vang lên.
"Cái gì, người đã đi rồi sao?" Anh ta đạp mạnh phanh xe một cái, chiếc xe của Triệu Lập Tân rẽ ngoặt trượt đi một đoạn, ngẩng đầu lên nhìn, phi thuyền đã bay vào tầng mây.
Lỗ Nhị và Trần Thục Vinh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy xe Triệu Lập Tân dừng lại nên cũng dừng theo.
"Chuyện gì vậy anh Triệu..."
Trần Thục Vinh hỏi.
Triệu Lập Tân nhìn về phía chân trời nơi chỉ còn lại tàn ảnh của phi thuyền: "Hướng Du đã đi rồi."
Hai người ngẩng đầu cũng phát hiện vết mây còn sót lại sau khi phi thuyền bay qua.
Bọn họ vẫn đến muộn một bước.
Trong phòng bệnh, Hướng Du để lại một mảnh giấy, Trần Thục Vinh và những người khác đã thấy nó khi dọn dẹp phòng bệnh.
"Hướng Du bảo chúng ta đừng tìm cô ấy, cô ấy không muốn bị quấy rầy, muốn tìm một nơi yên tĩnh để dưỡng thương, khi vết thương lành sẽ quay lại..."
Ba người nhìn nội dung trên mảnh giấy, đều nhíu mày, bởi vì họ hiểu rõ hơn ai hết.
Thương tích trên người Hướng Du hoàn toàn không có khả năng lành, những vết nứt trên da, sau khi bọn họ bôi thuốc cho bô được một thời gian sẽ lại nứt ra một lần nữa.
Những vết thương trên người Hướng Du luôn xuất hiện một cách khó hiểu, khi họ nghĩ rằng vết thương đã lành thì lại xuất hiện vết thương mới.
Mà nội tạng trong cơ thể cô bị thương càng nghiêm trọng hơn. Suốt thời gian qua, bọn họ đều biết Hướng Du đã cầm cự như thế nào.
Không có thuốc men ở đây chống đỡ, làm sao vết thương trên người cô có thể lành được.
Có phải Hướng Du biết mình sắp chết rồi nên mới tìm một nơi để qua những ngày cuối cùng?
"Đừng nghĩ nhiều nữa, tôi tin cô ấy sẽ sống tiếp. Trong căn cứ còn nhiều việc đang chờ chúng ta xử lý, dọn dẹp nơi này rồi đi thôi."
Triệu Lập Tân dường như nghĩ ra điều gì đó, trong lòng anh ta hiểu rõ hơn ai hết, Hướng Du rời đi có lẽ là vì đã nghĩ ra cách để dưỡng thương.
Giờ bọn họ cứ bận việc của bọn họ, đợi khi vết thương của Hướng Du lành, cô sẽ quay lại tìm bọn họ.
...
Thời gian yên bình trôi qua từng ngày, căn cứ Lê Minh dần dần phát triển lớn mạnh, một năm lặng lẽ trôi qua.
Những người sống sót còn lại trên khắp thế giới bắt đầu tụ họp về Hoa Quốc.
Bọn họ lần lượt gia nhập đại gia đình căn cứ Lê Minh, cùng nhau sinh sống tại đây, nỗ lực học ngôn ngữ Hoa Quốc, hòa nhập vào nơi này.
Căn cứ Lê Minh từ thành phố B trước đây dần dần mở rộng ra bên ngoài. Trong một năm, với số lượng người sống sót gia nhập ngày càng nhiều, đã phát triển đến vài thành phố lân cận.
Nhưng đất đai trên hành tinh Lam vẫn chưa được cải thiện nhiều, vẫn rất khó nuôi sống được cây trồng.
Đất đai chưa bị ô nhiễm từ các nơi trên khắp thế giới đều được Triệu Lập Tân thu gom lại.