Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sứ giả của quân Kim là đồng hương của Trương Tuấn, người phủ Phượng Tường, từng là bào trạch* của Tây quân, đã đầu hàng trong trận chiến Thái Nguyên uất ức tột cùng. Gã tên là Triệu Cầu, hiện đang chỉ huy vài trăm người trong quân Kim, làm phó cho một Mãnh an (tương đương Thiên phu trưởng trong quân Tống), nhưng thực chất chỉ là lính bổ sung cho đội quân nô lệ của vị Mãnh an này.
(*Bào trạch: huynh đệ, chiến hữu cùng trong quân ngũ)
Nhưng dù sao đi nữa, đồng hương lại là cố nhân gặp nhau nơi đất khách, Trương Tuấn đương nhiên phải cho đủ mặt mũi. Hắn tự mình tiếp đãi gã trong dinh thự. Hai người đã nói những gì thì không ai hay, nhưng cảnh gã sứ giả mãn nguyện rời thành vào buổi chiều thì ai cũng thấy rõ. Vì thế, quân tâm không khỏi dao động. Mà tân nhiệm Tri châu Thọ Châu là Triệu Đỉnh nghe tin liền đến phủ của Trương thái úy để hỏi chuyện, kết quả một đi không trở lại. Quân tâm lại càng thêm dao động!
“Hắn nói như vậy thật sao?”
Phía đông thành Hạ Thái, trong một khu doanh trại rộng rãi mới dựng sát bờ đê của đại trại quân Kim, Kim Ngột Thuật đang cưỡi ngựa tuần tra nghe bẩm báo, không khỏi mừng như điên.
Đương nhiên là phải mừng như điên!
Lại nói, đêm qua vị Tứ thái tử nước Kim này đã đi thuyền trên sông, tận mắt thấy nơi đây núi non hiểm trở, sông ngòi chảy xiết, thành trì kiên cố, quân Tống lại bố phòng từ sớm. Dù tự tin quân Kim dã chiến vô địch, nhưng trong lòng cũng không khỏi âm thầm thấy ghê sợ… Nói thật, với địa hình và sự chuẩn bị như thế này, nếu không phải tên Lưu Quang Thế kia chạy trối chết, Kim Ngột Thuật suýt nữa đã tưởng mình trúng kế dụ địch của hoàng đế nước Tống, cố tình nhử hắn đơn thương độc mã đến đây rồi buộc phải quay về trong vô vọng, cốt để vực dậy sĩ khí.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ dạng tháo chạy thảm hại của Lưu Quang Thế không thể nào là giả vờ được. Mắt xích cực kỳ quan trọng trong hệ thống phòng ngự sông Hoài này, tức là con đường giao thương quy mô lớn giữa thành Hạ Thái và đại doanh Hoài Nam đã bị cắt đứt. Mục tiêu chiến lược lần này của hắn lại ở ngay bờ bên kia… Nếu hắn, Kim Ngột Thuật, không nhân cơ hội này làm một trận, thì mới gọi là bỏ lỡ thời cơ!
Trở lại với hiện tại, câu trả lời của Trương Tuấn trực tiếp và dứt khoát như vậy, tự nhiên khiến Kim Ngột Thuật cảm thấy như mây mù tan hết. Lũ người Tống này cuối cùng vẫn là cái bộ dạng thường thấy, những kẻ như ở Thái Nguyên hay Thiểm Châu chỉ là của hiếm phượng mao lân giác mà thôi.
“Bẩm Tứ thái tử, hắn đã nói thẳng với thần, hắn cần một ngàn lạng vàng, ba vạn lạng bạc, còn lại châu báu của cải thì tùy Tứ thái tử ban thưởng!” Triệu Cầu quỳ trên đất nói. “Hắn nói, bạc là dùng để mua chuộc sĩ tốt và dân phu, vàng là để mua chuộc quan quân, còn châu báu của cải sau đó mới là phần Tứ thái tử ban cho cá nhân hắn… Hắn còn muốn Tứ thái tử viết giấy cam đoan, để tránh sau này đổi ý!”
“Ta đổi ý cái rắm!” Kim Ngột Thuật càng phá lên cười, khiến đám người Nữ Chân tùy tùng xung quanh cũng cười theo. “Nhưng mà Thái úy Trương này cũng tham lam quá rồi… Thu mua quan quân thì ta tin, chứ lấy đâu ra cái lý lẽ thu mua sĩ tốt và dân phu? Chẳng phải là hắn muốn vơ vét cho đầy túi mình sao? Ngươi đi thêm chuyến nữa, nói với hắn, trong trướng của ta quả thật có một ít châu báu của cải, chia cho hắn một nửa cũng chẳng sao, nhưng nhiều vàng bạc như vậy, trong lúc gấp gáp ngươi bảo ta đi đâu tìm cho hắn?”
Triệu Cầu muốn nói lại thôi, nhưng căn bản không dám phản bác, chỉ nhận lệnh ra đi.
Triệu Cầu vừa đi, A Lý đứng bên cạnh, vóc người nhỏ thó, liền nhíu mày: “Tứ thái tử,quân Tống Thành Hạ Thái đã dao động, sau khi đám lâu la của chúng ta xua người Hán xung quanh đến đây đốn củi khởi công, nên chế tạo khí giới công thành trước, hay là bắc cầu phao dắt thuyền trước?”
“Bất kể thành Hạ Thái có dao động hay không, đều phải bắc cầu phao dắt thuyền trước.” Kim Ngột Thuật liếc mắt đáp. “Đã nói bao nhiêu lần rồi, trận chiến này chủ yếu là nhắm vào kẻ trên ngọn núi phía bắc Hoài Nam kia! Mấy cái châu thành quân mã khác thì có ích gì? Nếu thật sự muốn chiếm quân châu, bảy tám quân châu ở phía nam Thái Sơn bây giờ chẳng phải mặc cho chúng ta chiếm lấy sao? Hơn nữa, A Lý tướng quân cần gì phải giả vờ, nếu ta có ý định công thành trước, tại sao không đặt bãi gỗ này ở phía bắc đại doanh để che chắn? Đặt ở đây, vốn dĩ là muốn tính kế vượt sông trước! Đương nhiên, nếu có thể không đánh mà chiếm được thành Hạ Thái, thì tốt quá rồi!”
A Lý càng nhíu chặt mày: “Ta nghe người ta nói, đối diện chỉ có cờ xí, hoàng đế nước Tống đã chạy từ sớm rồi…”
“Không phải!” Ngột Thuật hiên ngang đáp. “Ta đêm qua đã đích thân ra sông xem xét, doanh trại đối diện vô cùng chỉnh tề. Nếu không có hoàng đế nước Tống, đám bại binh của Lưu Quang Thế làm sao có thể răm rắp nghe lời như vậy? Ngay cả Vương Dạ Xoa cũng không thể kiềm chế nổi! Tóm lại, A Lý tướng quân nếu đã tỉnh rượu thì đừng nói nhiều nữa, ta tuy lần đầu cầm đại quân, nhưng cũng lớn lên trong quân ngũ, hai trận chiến ở Kinh Đông Đông Lộ cũng không có sai sót, sao lại cứ phải chỉ trỏ ta?”
A Lý bất đắc dĩ, liền nhíu mày không nói nữa, ngay cả một vị Vạn phu trưởng khác là Oa Lỗ Bổ vốn định mở miệng cũng không có ý định lên tiếng.
Ngược lại, một tên hàng tướng người Hán khác, vốn là tri huyện ở Kinh Đông Tây Lộ, lúc này thấy có cơ hội, không nhịn được cẩn thận lên tiếng: “Tứ thái tử?”
“Có gì thì nói!” Ngột Thuật ngồi trên ngựa, đầu không ngoảnh lại. “Còn sợ ta ăn thịt ngươi chắc?”
“Vâng… Dù cho… dù cho Triệu Tống quan gia có lẽ thật sự đang ở núi Bát Công phía nam, nhưng bến đò trong thành Hạ Thái phía bắc đã bị đốt, đôi bên chỉ có thể dựa vào sứ giả qua lại đơn giản. Vì vậy, binh lính thông thường trong thành Hạ Thái chưa chắc đã tin Triệu Tống quan gia còn ở đây. Sao không nhân lúc lòng người trong thành đang dao động, làm giả thư từ, cáo thị, nói rằng Triệu Tống quan gia đã thật sự bỏ chạy, chỉ để lại một lá cờ rồng ở đây để lừa gạt họ, sau đó để cho Triệu Cầu… Triệu thái úy vừa rồi mang vào thành, để lung lạc quyết tâm của Trương Tuấn?”
“Triệu Cầu thì thôi đi.” Kim Ngột Thuật đăm chiêu. “Bởi vì Trương Tuấn là một tướng quân cầm vạn quân, chuyện này tin hay không là tùy hắn quyết định, ngược lại có thể thử với đám binh lính trong thành… Ý này không tồi, thăng ngươi làm tham quân dưới trướng của ta, đi làm việc này!”
“Đa tạ ân điển của Tứ thái tử!” Người này nhất thời hưng phấn, vội vàng xuống ngựa cúi đầu hành lễ, sau đó lại vội vã lên ngựa rời đi.
Sau khi người này đi, Ngột Thuật lại tuần tra một vòng. Ngoài việc tiếp tục thúc giục người xua đuổi dân chúng người Hán xung quanh đến đốn củi làm việc, hắn lại ra lệnh chia ra ba đội Mãnh an tinh nhuệ (đội nghìn người, Thiên phu trưởng)… một đội quét về phía bắc, ý muốn liên lạc với đội quân từ hướng Tế Châu trước đó để mở đường lui; hai đội còn lại, một đội xuôi theo sông Hoài về phía đông, một đội vòng qua thành Hạ Thái vượt sông Phì, với mục đích thu thập thuyền bè ven đường, tìm kiếm bến đò thích hợp và do thám quân tình.
Đây đều là phận sự của một thống soái quân sự, đương nhiên không có gì phải bàn cãi.
Sau khi ban bố những mệnh lệnh này, dù cho Kim Ngột Thuật có chí khí ngút trời, cũng không còn việc gì để làm, bèn cùng hai vị Vạn phu trưởng trở về doanh trại. Nhưng chưa kịp về đến quân trại, Triệu Cầu vào thành lần thứ hai đã lại quay trở về.
“Trương Tuấn không đổi điều kiện, ý hắn rất kiên quyết?”
Lần này đến lượt Kim Ngột Thuật hơi nhíu mày. Vị Tứ thái tử này dừng ngựa trước cửa trại, nhìn thành Hạ Thái kiên cố không xa, suy nghĩ hồi lâu rồi không nhịn được hỏi ý kiến của đối phương. “Ngươi là cố nhân của Trương Tuấn, ngươi nói lời của hắn có đáng tin không? Đã muốn hàng, tại sao lại dám cò kè mặc cả với ta như vậy?”
“Mạt tướng thấy đáng tin.” Do dự một lúc, Triệu Cầu mới cắn răng nói. “Để Tứ thái tử biết cho, Trương Bá Anh này cái gì cũng tốt, chỉ có điều nổi tiếng tham tài. Tiếng tăm tham tiền của hắn, từ phủ Phượng Tường đến phủ Thái Nguyên, từ Kinh Đông đến tận sông Hoài này, e rằng không ai không biết. Hơn nữa lần này hắn còn nói…”
“Nói gì?”
“Hắn nói Triệu Tống quan gia thực ra đối với hắn không tệ. Nếu không phải Lưu Quang Thế đốt bến đò trong thành, khiến Hạ Thái trở thành một tòa thành cô lập, hắn sẽ không hàng. Nhưng tình hình hiện tại là thế, nếu thật sự bị ép bất đắc dĩ phải làm kẻ đầu hàng, hắn cũng không định cầm quân chống lại Triệu Tống quan gia nữa… Cho nên, trong thành bản bộ của hắn có hơn một vạn người, cộng thêm một vạn dân phu tinh tráng ở Thọ Châu, còn có bảy tám ngàn tàn binh của Kinh Đông Tây Lộ chạy theo Lưu Quang Thế, tổng cộng ba vạn người, lương thảo vô số, người mặc giáp có bảy ngàn, hắn đều có thể giao ra hết! Chỉ cầu một chức tri huyện hoặc thông phán ở quê nhà Quan Tây, để hắn làm một phú ông là được…”
“Ta hiểu ý hắn rồi, số tiền này không chỉ mua chuộc hắn, mà còn là mua chuộc cả binh mã của hắn, có phải ý này không?” Kim Ngột Thuật nhất thời hứng thú dạt dào.
“Chính là ý này.” Triệu Cầu mồ hôi đầm đìa, tiếp tục vất vả nói dưới ngựa. “Hơn nữa hắn còn nói…”
“Ngươi không thể nói hết một lần được à?” Kim Ngột Thuật còn chưa mở miệng, một vị Vạn phu trưởng khác đi theo về là Oa Lỗ Bổ đã tức giận nói.
“Mau nói!” Kim Ngột Thuật đang hưng phấn cũng liền liền thúc giục.
“Trương Bá Anh còn nói, hắn biết trong quân của Tứ thái tử nhất định có một khoản tiền như vậy, vàng bạc đều có đủ, cái giá hắn đưa ra không phải là nói suông, còn mong Tứ thái tử thể hiện một chút thành ý…”
“Nói bậy!” Kim Ngột Thuật lập tức quát lớn trên ngựa. “Ta một đường đuổi theo Lưu Quang Thế, còn chưa kịp vơ vét ven đường, lấy đâu ra nhiều vàng bạc như vậy, cho dù phía bắc Thái Sơn có, lúc này có kịp đưa tới không?”
Triệu Cầu muốn nói lại thôi.
“Nói!” Oa Lỗ Bổ hoàn toàn nổi giận, vung roi quất thẳng vào mũ giáp của Triệu Cầu.
Triệu Cầu vội cúi đầu cắn răng nói: “Trương Bá Anh nói, Lưu Quang Thế tuyệt đối có khoản tiền đó! Quy củ trước nay của Lưu Quang Thế là vàng bạc tự giữ, tiền đồng thì ban thưởng xuống dưới, khoản tiền đó lúc này chắc chắn đã bị Tứ thái tử chiếm được!”
Kim Ngột Thuật, Oa Lỗ Bổ và A Lý ba người nhìn nhau một lượt, nhưng đều không biết nên nói gì cho phải… bởi vì Trương Tuấn đã nói trúng tim đen!
Tối hôm đó, sau khi ba vị quý nhân Nữ Chân trong quân thương lượng kỹ càng, đã phái Triệu Cầu vào thành trong đêm, xem như đã đồng ý về mặt nguyên tắc.
Sở dĩ như vậy, là vì có nhiều nguyên nhân:
Thứ nhất, dùng số tiền này để mua thành Hạ Thái và hai ba vạn quân trong tay Trương Tuấn là tuyệt đối hời, đúng là món hàng đáng giá. Ba người Kim Ngột Thuật vẫn chưa đến mức sa đọa cho rằng quân đội còn rẻ mạt hơn cả vàng bạc.
Thứ hai, sau khi diệt Liêu và diệt Tống, đặc biệt là sau sự kiện Tĩnh Khang, quân Kim đã thu được vô số vàng bạc. Trăm năm tích góp của Đại Tống đều dồn cả vào thành Đông Kinh, kết quả chỉ một sớm đã rơi vào tay người Kim. Nói cách khác, số tiền này tuy nhiều, nhưng vẫn chưa lọt vào mắt của ba vị đại quý nhân nắm thực quyền trong quân Kim. Kho tàng của họ ở Yên Kinh mới thực sự là vàng ròng bạc trắng!
Không chỉ vậy, người chủ đạo cuộc tiến công lần này, Tứ thái tử Kim Ngột Thuật còn hứa với hai vị Vạn phu trưởng rằng sẽ tạm thời vay mượn, xem như đã gánh hết rủi ro nợ nần lần này.
Cuối cùng, họ đã đặc biệt tìm nhiều hàng tướng người Tống để hỏi han kỹ về con người Trương Tuấn, kết quả đều giống nhau… người này quả thật nổi tiếng tham tài, nghe nói tài làm ăn còn lanh lẹ hơn cả tài đánh trận!
Tuy nhiên, đó chỉ là những lý do được công khai thảo luận, thực ra ba người họ còn có hai lý do quan trọng mà ai cũng ngầm hiểu:
Một là, mặc dù Thái Nguyên cuối cùng đã bị quân Kim công phá, và họ cũng không nghĩ rằng Hoàn Nhan Lâu Thất cuối cùng sẽ không gặm nổi Thiểm Châu, nhưng kiểu chiến tranh tiêu hao công thành này thực sự quá đáng sợ đối với người Nữ Chân vốn ít ỏi về dân số, đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các tướng lĩnh cấp cao của quân Kim. Thực tế, có thể tránh công phá thành kiên cố thì sẽ tránh, đó mới thực sự phù hợp với kiến thức quân sự mộc mạc mà người Nữ Chân có được từ cuộc sống săn bắt hái lượm. Dã man vô não chỉ là sự hiểu lầm của hai nước Tống Liêu về tác phong gian khổ khi tác chiến của người Kim mà thôi.
Hai là, chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, người Nữ Chân đối với những hàng tướng có binh mã vẫn còn giữ chút quy củ. Có lẽ Trương Tuấn chính vì vậy mới ra điều kiện này, có lẽ Kim Ngột Thuật cũng sẽ không nuốt lời… Nhưng như người ta vẫn nói, săn mồi thì phải thả mồi, nhưng khi con mồi đã vào tay, thì đến cả bộ lông cũng phải trở thành áo của thợ săn. Lần này cứ để cho Trương Bá Anh này mang nhiều tiền như vậy đến Thiểm Tây, nhưng tương lai Kim Ngột Thuật cũng có cả vạn cách để bắt hắn từ từ nhả ra hết!
Tóm lại, những lý lẽ này kết hợp với sự thật rằng thành Hạ Thái đúng là một tòa thành cô lập, cùng với sự tồn tại phổ biến của hàng tướng Đại Tống, người Nữ Chân, hay nói đúng hơn là Kim Ngột Thuật, vẫn cảm thấy có thể thực hiện cuộc mua bán này!
Dĩ nhiên, chắc chắn không thể đồng ý ngay lập tức. Triệu Cầu vào thành lần thứ ba trong ngày, mang theo điều kiện là văn thư có thể viết, Tứ thái tử thậm chí có thể tự mình ký tên, nhưng vàng bạc trong doanh trại thực sự đã thất thoát không ít, rất khó gom đủ, nên hy vọng giao trước một nửa, nửa còn lại đợi Trương Tuấn mở thành, giao nhận binh mã, nhậm chức ở Quan Tây rồi sẽ bù cho hắn!
Trương Tuấn là nhân vật thế nào? Sao có thể chấp nhận một món nợ hồ đồ như vậy, không những cắn chết không nhả, mà tối đó còn thay áo giáp ngay trước mặt Triệu Cầu, tham gia tuần tra đêm trên tường thành.
Ngày hôm sau, tức là buổi chiều ngày mùng hai tháng giêng, Triệu Cầu mới vào thành lần thứ tư, đổi thành giao trước bảy phần vàng bạc, và đưa ra điều kiện cuối cùng là Kim Ngột Thuật bằng lòng cho thêm Trương Tuấn một ít châu báu của cải!
Lần này, Trương Tuấn suy đi tính lại, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhận lời, và hẹn rằng hễ thấy vàng bạc của cải vào thành, chờ hắn đích thân kiểm kê và phân phát xong trước mặt sứ giả, thì ngày hôm sau sẽ mở thành đầu hàng, nghênh đón vương sư của quân Kim!