Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nói xong hắn cũng chẳng khách khí, lấy bình rượu ra ngửi một cái, vẻ mặt say mê.
“A... Chính là mùi này, hương thơm của mùa đông.”
“Tại nghèo, cẩn thận ta đấm ngươi.” Nàng nói xong giơ nắm đấm lên, định đánh người.
“Sai rồi sai rồi, thật là, một chút cũng không biết đùa.”
Trong lòng lại thầm nghĩ, Vương cô nương này quả thật không tệ, nấu cơm rất ngon, dáng dấp xinh đẹp, lại có thể làm việc.
“Đúng rồi lão bản nương, ngươi đừng đi vội, giúp ta một việc.”
“Giúp cái gì?”
“Lên lầu thay quần áo giúp ta.”
“A! Ngươi... Ngươi lưu manh...”
“Nghĩ cái gì đấy...”
Hắn phải giải thích với Vương cô nương một phen, lại dẫn nàng lên lầu gặp tiểu ăn mày, hiểu lầm giữa hai người mới được cởi bỏ.
Mặc dù đối phương vẫn là một đứa trẻ sáu tuổi, nhưng nam nữ có khác biệt, Hứa Khinh Chu không dám vượt qua.
Vương Đông Nhi lấy một chậu nước ấm lau sạch vết thương trên người cho tiểu ăn mày, lại tìm một bộ quần áo sạch sẽ của Vương Nhị thay cho nàng.
Nhìn người tí hon đang nằm trên giường, bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trên trán, lại kéo tay nàng, vết thương mới tràn đầy lạnh lẽo nứt nẻ đan xen với vết thương cũ.
Khẽ thì thào một câu.
“Lớn lên thanh tú như vậy, đáng tiếc không có mệnh tốt, chịu không ít khổ nhỉ.”
Đắp chăn xong cho nàng thì Vương cô nương xuống lầu, vừa vặn đối diện với Hứa Khinh Chu còn đang uống rượu, liền ngồi xuống đối diện hắn.
“Làm xong chưa?” Hứa Khinh Chu uống một hớp rượu, hỏi.
“Ừm, lau người rồi, vết thương cũng đã bôi thuốc, kế tiếp ngươi tính làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao, gặp được đều là duyên, nếu nàng rút được con số may mắn, đó chính là có duyên với ta, nàng nếu là nguyện ý thì liền ở lại đi, làm việc vặt giúp ta cũng chưa hẳn không thể.” Hắn ta hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Vương cô nương nghe vậy, trên khuôn mặt mang theo một vệt gấp gáp, hai tay để lên trên bàn, thân thể nghiêng về phía Hứa Khinh Chu.
“Ta không phải nói nha đầu kia làm sao bây giờ, ta là nói ngươi đắc tội Trương Mỹ Lan kia, ngươi tính làm sao bây giờ?”
Hứa Khinh Chu khó hiểu, hồ nghi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của đối phương, rồi lại không thèm để ý nói:
“Chỉ cần nàng không chọc ta, ta sẽ không so đo với nàng.”
“Ta có thân phận gì? Nàng có thân phận gì?”
“Đương nhiên ta sẽ không chấp nhặt với nàng.”
Nhìn thái độ không sao cả của hắn, còn có ngữ khí trêu chọc, tính khí nóng nảy của Vương cô nương lập tức nổi lên, nàng trực tiếp đứng dậy, hai tay chống nạnh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thuyết giáo:
“Ngươi nói lời này là sao, lão nương đang đùa với ngươi đấy hả? Ngươi biết ca ca của Trương Mỹ Lan là ai không?”
“Trương Nhị Hợp, Trương cử nhân, một bá chủ ở thành Thiên Sương, hắn còn cực kỳ bao che khuyết điểm, ngươi đánh muội muội của hắn, hắn nhất quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
“Ta nghe người ta nói, trong nhà của hắn thế nhưng là nuôi cao thủ Tiên Thiên cảnh, giết chết ngươi dễ như trở bàn tay, ngươi biết không?”
Nhìn bộ dáng lo lắng của đối phương, nghe đối phương trách cứ, Hứa Khinh Chu cũng không có bất kỳ phản cảm nào.
Ngược lại là có chút cảm động, trong lòng hắn rõ ràng, Vương Đông Nhi cũng lo lắng cho hắn nên mới có thể nói những lời này với hắn.
Hắn lên tiếng an ủi: “Yên tâm, ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, hắn còn muốn giết ta hay sao, không có việc gì, vấn đề không lớn.”
“Người ta là tâm phúc của thành chủ, sao lại không dám giết ngươi, bây giờ ngươi có chút danh tiếng, nhưng đạo lý dân không đấu với quan ngươi không hiểu sao?”
Vương cô nương tiếp tục nói, ở trong phòng đi qua đi lại, thái độ của Hứa Khinh Chu đối với việc này, làm cho nàng càng thêm lo lắng.
“Theo ta thấy, ngươi vẫn là phải đến nhà xin lỗi, vừa vặn ta quen biết quản gia Trương gia, hẳn là có thể nói chuyện được, chúng ta bỏ chút tiền, đi bái phỏng người ta một chút, nói lời xin lỗi thật tốt rồi bồi thường nhiều chút, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, được không?”
Nàng nhìn Hứa Khinh Chu, trong mắt có chút khẩn cầu, lời nói lại gần như mệnh lệnh, đây có lẽ chính là biện pháp duy nhất để phụ nhân như nàng có thể nghĩ ra để hóa giải việc này.
Hứa Khinh Chu một tay chống cằm, một tay nắm chén rượu thỉnh thoảng lay động, ánh mắt híp thành trăng lưỡi liềm, hắn cũng không nói gì mà chỉ là khóe miệng thủy chung mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thấy hắn vẫn thờ ơ, Vương cô nương nhíu mày xinh đẹp đoạt lấy cái chén trong tay hắn, nặng nề đặt tới trước người.
“Ngươi nhìn ta làm gì, ngược lại nói một câu a, được hay là không được?”
Hứa Khinh Chu bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
“Ai... Rượu ngon như vậy lại bị đổ, đáng tiếc a.”
“Ngươi có thể còn không biết thực lực của ta, đừng nói là Trương cử nhân, cũng đừng nói Tiên Thiên cảnh gì đó, bọn họ tốt nhất biết chuyện chút, đừng tìm ta gây phiền phức, bằng không...”