Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nói đến đây thì dừng lại, hắn lấy lại rượu bị cướp đi, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong, sau đó đáy mắt hiện lên một vòng lạnh lẽo, tiếp tục cười nói:
“Ta sẽ khiến cho thành Thiên Sương này sau này không còn Trương gia nữa.”
Vương cô nương theo bản năng sững sờ, nàng đối diện với ánh mắt của Hứa Khinh Chu, u ám như hồ sâu, nàng theo bản năng cảm giác được một cỗ hít thở không thông từ đáy lòng tràn ra, trong khoảnh khắc bao phủ toàn thân.
Giờ khắc này, Hứa Khinh Chu trước mắt với nàng mà nói, giống như đổi thành một người khác, khóe miệng tà mị kia, đáy mắt xám xịt, làm cho nàng không rét mà run.
Trong mắt nàng ta liên tục hoảng hốt, sững sờ nửa ngày cũng không nói nên lời.
Hứa Khinh Chu cũng đã nhận ra sự khác thường của nàng, vội vàng bổ sung: “Được rồi, ngươi yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ, tuyệt đối không có việc gì.”
“Được rồi, mặc kệ ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”
Vương cô nương hoàn hồn, dậm chân, cúi đầu, vội vàng rời khỏi Vong Ưu Các.
Nghênh đón tuyết bay đầy trời, bước chân của nàng vẫn luôn rất nhanh.
Thỉnh thoảng trong miệng lại chửi bới: “Tên ích kỷ tự đại, sớm muộn gì cũng bị thua thiệt, không cần quan tâm đến ngươi, ta với ngươi cũng không có quan hệ gì...”
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng nàng lại không nghĩ như vậy, hai đầu lông mày lộ ra ưu sầu, chính là minh chứng tốt nhất.
Hứa Khinh Chu nghe tiếng bước chân đi xa, khóe miệng khẽ nhếch.
“Có cá tính, ta thích.”
Hắn híp mắt, mặc cho gió tuyết ngoài phòng thổi ngược vào trong phòng, làm như không thấy.
Nhìn tới bình rượu trên bàn, hắn rót thêm cho mình một chén, nói với bên ngoài phòng không một bóng người.
“Các hạ nếu đã tới, sao không vào uống chung một chén!”
Theo lời của hắn ta vừa dứt, tuyết trên mái hiên đầu cửa rơi xuống lả tả mấy phần.
Một lát sau, một bóng người từ nóc nhà rơi xuống đất, giẫm lên gió tuyết đi tới trước cửa.
Hứa Khinh Chu giương mắt, đập vào mi mắt là một nam tử.
Người này mặc áo khoác nhung đen, đầu đội nón rộng vành, đứng ở cửa ra vào, căn phòng lớn nháy mắt tối ba phần.
Nửa khuôn mặt của hắn bị vành nón che khuất, lộ ra cái cằm đầy gốc râu, hiển thị rõ tang thương.
Tay cầm trường kiếm ba thước, chưa ra khỏi vỏ nhưng đã thấy lạnh.
“Vong Ưu tiên sinh quả nhiên cũng không phải hạng người có tiếng không có miếng, lại có thể thăm dò được đến sự tồn tại của ta, khiến người ta bất ngờ.”
Giọng nói của người tới trầm thấp, nặng nề, tràn ngập nguy hiểm, mang theo sát khí.
Hứa Khinh Chu cười khẽ: “Ha ha... Quá khen.”
“Nếu đã bị tiên sinh phát hiện, vậy ta liền đi thẳng vào vấn đề, tiên sinh đắc tội người không nên đắc tội, cho nên tại hạ cả gan đến xin tiên sinh giúp đỡ, mượn dùng đầu tiên sinh một chút.”
Hứa Khinh Chu buông chén trong tay, nhìn chăm chú đối phương, trong mắt vẫn là nụ cười bất cần đời.
“Mọi người ở thành Thiên Sương đều biết, Vong Ưu các ta đây, chỉ giúp cô nương, không giúp nam nhân, cho nên sầu của các hạ, ta không giúp được, cũng không muốn giúp.”
Nghe vậy, người áo đen cúi đầu xuống rồi hơi ngẩng lên, hàn quang trong mắt bắn ra.
Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm: “Đã như thế, ta đây cũng chỉ có thể tự mình tới lấy.”
Nói xong hắn liền chuẩn bị rút kiếm, nhưng lại bị giọng nói của Hứa Khinh Chu cắt ngang.
“Bằng hữu tới có rượu ngon, sài lang tới có nắm đấm, các hạ chỉ là Tiên Thiên bậc một, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên rút kiếm, bằng không hậu quả ta sợ ngươi không chịu nổi.”
Người áo đen giật mình, tay rút kiếm rõ ràng dừng lại, trong mắt là hoảng hốt cùng hồ nghi, gã không thể không lần nữa nhìn kỹ Hứa Khinh Chu trước mắt.
Đối phương rõ ràng không có bất kỳ dao động tu vi gì, tối đa cũng là Hậu Thiên Luyện Thể cảnh, có thể thăm dò được sự tồn tại của hắn đã không dễ, hiện tại lại còn có thể dò xét đến cảnh giới của hắn, chẳng lẽ cảnh giới của người này cao hơn hắn sao?
Hắn liên tục xác nhận, kết luận đạt được đều là Hứa Khinh Chu trước mắt không có tu vi.
Nghĩ thầm hẳn chỉ là trùng hợp, dù sao người đọc sách giống như Hứa Khinh Chu, hắn đã gặp nhiều, tự cao thông minh, luôn thích cố làm ra vẻ.
Hắn cũng hừ lạnh một tiếng: “A!” Hơi khom lưng quỳ gối, lần nữa làm ra tư thái rút kiếm.
“Nhận ủy thác của người thì cần phải hoàn thành, tiên sinh yên tâm, kiếm của ta sẽ rất nhanh, không đau chút nào.”
Dứt lời thì hắn thuận thế rút kiếm ra, kiếm quang lạnh thấu xương chiết xạ ra một vòng hàn quang, chói mắt dị thường.
Hứa Khinh Chu cũng không chần chờ, trong nháy mắt đối phương rút kiếm, tay phải vẫn đặt ở bên hông đột nhiên giơ lên, chỗ ống tay áo tróc ra, hắn nắm trong tay một đồ chơi tối như mực.
Trong chớp mắt, tia lửa từ lòng bàn tay kia nở rộ.
“Phanh ~ ”
Tiếng nổ vang vọng khắp nơi.
Chỉ thấy người tới kiếm rời tay, máu nhuộm đỏ tuyết trắng trên mái hiên, ầm ầm ngã xuống đất.