Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta (Dịch)

Chương 21. Sao người trong thiên hạ này lại đối địch với ta? (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lớn thì đạn hạt nhân, hàng không mẫu hạm, nhỏ thì một cái kẹo que.

Từ thần khí, tuyệt học một phái, cho đến một cái bánh bao bình thường.

Chỉ cần ngươi có tiền, liền có thể mua thứ mình muốn.

Hắn giải ưu cho người khác, nói chính là một chữ duyên, hệ thống giải ưu cho hắn, cũng giảng một chữ "Nguyên".

Phiên bản tu chân còn tốt, mặc dù Hứa Khinh Chu cũng không hiểu, nhưng mà phần lớn vật phẩm giá cả cũng không phải quá đắt.

Nhưng phiên bản hiện đại này, thuần túy chính là đến để thu tiền.

Một điếu thuốc 1500, một khẩu AK 50000, hắn căn bản là mua không nổi.

Ngay cả khẩu súng lục kia, cũng là do may mắn rút được sau hai lần rút thưởng đầu tiên của hệ thống.

Lần đầu rút được một khẩu súng, lần sau thì rút được một quả lựu đạn.

Chỉ thế thôi.

Hơn nữa súng lục kia chỉ có 10 viên, bắn xong có thể mua thêm được nhưng một viên đạn có giá 1000 giá trị hành thiện.

Nó rõ ràng có thể cướp, nhưng nó không, nó chính là bán, còn tìm một đống lý do, kéo ra ba đại vị diện, Hứa Khinh Chu toàn coi nó đánh rắm, dù sao cũng là không thể mua, có thể rút được chính là vận khí, rút không được chính là mệnh, bất quá phiên bản tu chân lại rất thơm, giá cả không đắc nên đáng giá cân nhắc.

Hắn có thể liều mạng như vậy, mưa gió không ngừng thay cô nương giải ưu, chỉ có ba lý do.

Thứ nhất: Sờ tay cô nương.

Thứ hai: Toàn bộ điểm thuộc tính của hắn cần trở nên mạnh mẽ hơn.

Thứ ba: Chính là giá trị làm việc thiện, vì thần thú, thần binh, thần học... Vì xem thường thương sinh, vô địch thiên hạ.

“Sư phụ, có một tỷ tỷ xinh đẹp tới, mang cơm cho ngươi.”

Hứa Khinh Chu hoàn hồn, thật cẩn thận dập tắt nửa điếu thuốc lá kia, lại lấy khăn tay ra, cẩn thận bao bọc, một tầng hai tầng ba tầng, để vào trong lòng, mới xoay người lại.

Nỗi buồn vừa rồi không còn nữa, thay vào đó là nụ cười như tắm trong gió xuân.

Hất mày kiếm: “Đi thôi, ăn cơm.”

Nói xong hắn lướt qua Tiểu Vô Ưu, đi xuống lầu.

Tiểu Vô Ưu thì vẫn dừng chân tại chỗ, si ngốc nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt tràn đầy sùng bái, nhỏ giọng nói thầm một câu.

“Sư phụ thật là thần tiên, trong lỗ mũi biết phun khói, thật lợi hại.”

“Vô Ưu, còn không mau xuống đây.”

“Vô Ưu tới ngay, sư phụ.”

Vương Đông Nhi đưa cơm tới, nàng kéo tay Tiểu Vô Ưu trò chuyện, hai người cũng coi như hợp ý, cười đến xán lạn.

Người không biết còn tưởng rằng các nàng mới là cùng một chỗ, mà Hứa Khinh Chu chỉ là một người ngoài.

Nhưng không bao lâu sau nàng phải đi.

Hôm nay trời quang mây tạnh, nói là trong tiệm có chút bận rộn.

Tiểu Vô Ưu biểu thị sau này có thể tự mình đi lấy, bớt phiền phức cho Vương Đông Nhi.

Nhưng Vương Đông Nhi biểu thị cự tuyệt, lấy mỹ danh là, quá lạnh, sợ Tiểu Vô Ưu bị đông lạnh hỏng mất.

Tiểu Vô Ưu còn nói, nàng không sợ lạnh.

Vương Đông Nhi lại nói, vậy cũng không được, nói là trên đường sẽ có người xấu, không an toàn.

Nhưng từ Vong Ưu Các đến chỗ của nàng, cũng chỉ nửa dặm đường, hơn nữa còn là đường cái chính.

Nhưng không đợi Tiểu Vô Ưu tiếp tục kiên trì, nàng đã vội vội vàng vàng rời đi.

Vô Ưu nhìn bóng lưng nàng đi xa, sờ lên cái đầu nhỏ của mình.

“Ta ngày ngày ăn xin ở trên con phố này, cũng không gặp người xấu nào nha.”

Mặc dù thanh âm rất nhỏ nhưng Hứa Khinh Chu vẫn nghe rõ ràng, không khỏi cười cười.

“Được rồi, Tiểu Vô Ưu, tới đây ăn cơm.”

Vô Ưu nghe vậy buông tay xuống, xoay người cung kính đứng ở nơi đó, cười ngọt ngào nói: “Vô Ưu không đói bụng, chờ sư phụ ăn xong, Vô Ưu mới ăn.”

Hứa Khinh Chu liếc mắt nhìn nàng một cái, vừa vặn thấy được yết hầu của tiểu gia hỏa nhúc nhích.

Tự nhiên là rất dễ dàng đoán được tâm tư của nàng.

“Một lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

Ai ngờ Tiểu Vô Ưu lại nghiêng đầu, lâm vào trầm tư, rất không hiểu hỏi một câu:

“Sư phụ, không phải đồ ăn vốn chính là lạnh sao?”

Hứa Khinh Chu ngây ngẩn cả người, giơ chén rượu lên dừng giữa không trung, sững sờ nhìn người tí hon trước mắt.

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý.

Đúng vậy, nàng nhỏ như vậy đã phải làm ăn mày, còn không phải là ăn đồ thừa của người khác, đồ người khác không cần sao?

Món ăn đối với nàng mà nói, không phải nên lạnh sao?

Cái mũi không hiểu sao lại cay cay, Hứa Khinh Chu buông chén rượu xuống, nghiêm túc nhìn Hứa Vô Ưu.

“Ngươi tới đây, sư phụ bảo ngươi về sau mỗi ngày đều phải cùng ta ăn cơm.”

Vô Ưu do dự một chút rồi vẫn là chạy chậm qua.

Nàng không dám không nghe lời sư phụ nhưng làm như vậy nàng cho rằng có chút không hợp quy củ.

Nhưng nàng đã đồng ý với sư phụ, lời sư phụ nói, nàng đều sẽ nghe.

Ngồi ở trước bàn, nhìn một bàn mỹ thực, mùi thơm xông vào mũi làm tiểu gia hỏa thèm ăn, con mắt đều nhìn thẳng, liều mạng nuốt nước miếng.

Đứa trẻ vẫn luôn là trẻ con, nàng mới sáu tuổi, mặc dù rất hiểu chuyện nhưng bản tính và bản năng của trẻ con là không thể che giấu được.