Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Đừng chỉ nhìn, ngươi ăn đi, sư phụ đã ăn no rồi.” Nói xong hắn ra vẻ nghiêm tú.
“Ăn hết đi, không được lãng phí.”
Tiểu Vô Ưu gật đầu thật mạnh.
“Vâng, sư phụ yên tâm, ta sẽ không lãng phí.”
Nói xong thì nàng liền bưng bát lên, bắt đầu khởi động.
Một miệng lớn cơm trộn rau nhét vào trong miệng nho nhỏ của nàng.
Rất nhanh quai hàm của nàng liền phồng lên giống như chuột chũi, có chút đáng yêu, nhưng cũng có mấy phần thê mỹ.
Mặc dù nhìn có chút ăn như hổ đói nhưng có thể nhìn ra được, nàng vẫn duy trì lễ phép, lúc gắp thức ăn rất cẩn thận, lúc ăn cơm cũng rất cẩn thận, cố gắng kiềm chế không phát ra âm thanh.
Hứa Khinh Chu cứ lẳng lặng nhìn nàng như vậy, rượu trong tay chậm chạp chưa vào cổ họng.
Trong đầu lại nghĩ tới nhiệm vụ mới vừa rồi kia, cùng nàng chậm rãi lớn lên, thẳng đến quân lâm thiên hạ.
Bất tri bất giác, trong mắt của hắn lại có thêm một chút nhu hòa.
Tiểu Vô Ưu ngẩng đầu, trùng hợp đối diện với ánh mắt của Hứa Khinh Chu.
“A a... Sư phụ, rất thơm, Vô Ưu rất thích ăn!”
“Ha ha, đứa nhỏ ngốc, ăn chậm một chút đừng để bị nghẹn, về sau mỗi ngày đều có thể ăn.”
Vô Ưu nghe vậy thì ra sức nhét cơm đầy trong miệng, khóe mắt nghẹn ra nước mắt.
“Vâng, có sư phụ thật tốt, về sau Vô Ưu sẽ không bao giờ đói bụng nữa, hì hì. ”
“Khụ khụ, đó là tự nhiên.”
Vô Ưu tiếp tục ăn cơm, Hứa Khinh Chu tiếp tục uống rượu, trong phòng nho nhỏ, lửa than càng cháy càng ấm áp.
Hứa Khinh Chu lần nữa đánh vỡ yên tĩnh, hắn nhìn tiểu nha đầu kia rồi nghiêm túc hỏi một câu.
“Vô Ưu.”
“Sao vậy, sư phụ?”
“Nếu tương lai, người trong thiên hạ này đều muốn đối địch với ngươi, ngươi định làm gì?”
Vô Ưu bưng bát cơm nghiêm túc nhìn Hứa Khinh Chu, trong mắt thanh tịnh tràn đầy khó hiểu.
“Sư phụ, vì sao người trong thiên hạ này lại đối địch với ta? Làm sao lại đối địch với ta chứ?”
Hứa Khinh Chu mờ mịt nhìn quanh, tầm mắt nhìn về phía rượu trong ly.
“Đúng vậy, người trong thiên hạ này vì sao phải đối địch với ngươi?”
Trong lòng hắn nói thầm nhưng nghĩ mãi mà không rõ, hắn uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, duỗi lưng một cái, đứng dậy đi về gian phòng lầu hai.
“Sư phụ đi ngủ trưa, ngươi ăn xong thì đừng chạy lung tung, buổi chiều sư phụ dẫn ngươi đi mua mấy bộ quần áo, quần áo này của ngươi quá lớn, không thích hợp.”
“Không cần đâu sư phụ, không cần lãng phí tiền, quần áo này ta vẫn có thể mặc, ta rất thích.”
“Cứ quyết định như vậy đi.”
“Ác...”
…
Mới tỉnh lại sau một giấc mộng, cửa sổ nhỏ yên tĩnh.
Khi ánh nắng đầu tiên của buổi sáng sớm lưu loát từ khe hở cửa sổ chuồn vào phòng, lại lặng lẽ bò lên đầu giường.
Hứa Khinh Chu tỉnh.
Như thường ngày hắn đi tới cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy một cái, trước mặt là gió, là tiếng huyên náo, là phố phường phồn vinh.
Hắn hít sâu một hơi, tâm thần thanh thản.
“Mùa xuân thật tốt, ngay cả gió cũng ngọt.”
Sau đó hắn rửa mặt, xuống lầu.
Tuy là sáng sớm, nhưng cả phòng đã bị Tiểu Vô Ưu sáu tuổi quét dọn không dính một hạt bụi.
“Sư phụ, người tỉnh rồi, trà đã pha xong cho người, đang ở trên bàn.”
“Được!”
“Sư phụ, là muốn bắt đầu vào lúc này sao?”
“Có thể.”
Được Hứa Khinh Chu cho phép, Tiểu Vô Ưu bước từng bước nhỏ, nàng đẩy cửa ra rồi ôm lấy hòm gỗ trong góc đi ra cửa.
Mà ngoài cửa kia, người đã xếp thành hai hàng dài, kéo dài đến cuối góc đường.
Hôm nay Tiểu Vô Ưu mặc trang phục thư đồng màu trắng, đeo một cái túi vải nhỏ, mái tóc dài đen nhánh buộc thành hai bím tóc, vừa đen vừa dài.
Khuôn mặt nàng hồng nhuận, mắt cười như hoa, có chút cố hết sức đem rương gỗ đặt lên trên đài gỗ.
Nàng nhẹ nhàng nói: “Các vị cô nương, giai nhân, đại tỷ, đại nương, hôm nay bắt đầu rút thăm, có bốn trăm số, mọi người xếp thành hàng, từng người đến, không thể chen ngang nha.”
Nghe vậy, các phụ nhân liền bắt đầu tự động rút thăm.
Vô Ưu: “Trương đại nương, hôm nay tới hơi sớm đấy, ngươi mau rút đi, chúc ngươi may mắn.”
Trương đại nương: “Ha ha, tiểu nha đầu này, miệng nhỏ chính là ngọt, đại nương càng ngày càng thích ngươi.”
Vô Ưu: “Hi hi, đại nương nói đùa rồi.”
Thím Lưu: “Tiểu Vô Ưu, hôm nay mở cửa muộn hơn hôm qua một chút.”
Vô Ưu mắt to híp thành trăng lưỡi liềm, kiên nhẫn giải thích: “Tối hôm qua sư phụ không thoải mái cho nên mở cửa muộn một chút, để thím đợi lâu.”
Thím Lưu: “Không có không có, đùa ngươi chơi...”
Hứa Khinh Chu một tay chống xuống bàn, hắn cười tủm tỉm nhìn bóng lưng bận rộn ngoài cửa kia, yêu thích trong mắt tràn ra hốc mắt tới đuôi lông mày.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trước Vong Ưu Các, mỗi lần bắt đầu rút thăm thì liền như bác gái đi chợ mua trứng gà giảm giá, hỗn loạn không chịu nổi.
Thế nhưng từ sau khi Vô Ưu đến, tất cả mọi thứ đều thay đổi, mọi người đều kiên nhẫn và tự giác xếp hàng, rút thăm cũng trở nên ngay ngắn trật tự.
Tiểu Vô Ưu càng hòa mình với mọi người, làm tốt hơn Vương Nhị kia không biết bao nhiêu lần.