Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lời của Hứa Khinh Chu vừa nói ra, ngược lại khiến cho người nọ ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt giấu dưới bóng đêm kia ngây ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn không nghĩ tới, chính hắn còn chưa mở miệng mời, Hứa Khinh Chu lại có thể đồng ý cùng hắn đi gặp chủ tử.
Hạnh phúc tới quá đột nhiên, tóm lại có chút thụ sủng nhược kinh.
“Tiên sinh không có gì muốn hỏi ta sao?”
Hứa Khinh Chu chậm rãi đi về phía hắn, giọng nói cũng tiếp tục vang lên.
“Hỏi thì có thể làm gì chứ?”
Đối mặt với câu hỏi của Hứa Khinh Chu, Ninh Phong càng thêm mờ mịt.
“Tiên sinh không sợ, ta hại ngươi sao?”
Lúc này Hứa Khinh Chu đã bất tri bất giác đi tới trước người Ninh Phong trong gang tấc, từ góc độ này, thân hình hai người ngang nhau, cho nên tầm mắt nhìn thẳng.
Hứa Khinh Chu không thèm để ý nói: “Hại ta? Ngươi chỉ là một chân chạy vặt, vì sao hại ta chứ, ngươi cũng sẽ không hại ta.”
Nói xong hiểu ý cười một tiếng, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt: “Người ở đây, cho dù ngươi biết, ngươi cũng không gây thương tổn được ta, ta vì sao phải sợ đây.”
Hắn tự tin lại khoa trương, ngữ khí thản nhiên, lại bình tĩnh dị thường, để cho Ninh Phong không khỏi run lên, thời điểm nhìn về phía Hứa Khinh Chu, trong mắt ngưng trọng hơn vài phần, càng xen lẫn vài tia kính nể.
Kính nể, là kính nể dũng khí cùng đảm lược của thiếu niên trước mắt này.
Mà ngưng trọng lại bắt nguồn từ dũng khí cùng đảm lược của thiếu niên.
Một thiếu niên Hậu Thiên cảnh bậc một, vừa bước vào tu hành nhập môn, một thư sinh nhìn không có sức trói gà, hắn không biết, Hứa Khinh Chu từ nơi nào lại có tự tin cùng dũng khí đến như vậy.
Dám ở trước một Tiên Thiên cảnh bậc chín như hắn mà nói ra mấy lời như vậy.
Phải biết rằng, chênh lệch giữa hai bên, mặc dù không phải đom đóm so với trăng sáng, nhưng cũng là đại thụ chọc trời, khó có thể so sánh.
Nhưng hắn cũng không dám khinh thường Hứa Khinh Chu, bởi vì có vết xe đổ của người Tiên Thiên cảnh bậc hai đã chết trong tay đối phương.
Thứ hai, cảm giác áp bách mà Hứa Khinh Chu mang đến cho hắn rất nặng nề, hắn cũng không phải là loại người không biết sợ hãi.
Cho nên theo hắn thấy, Hứa Khinh Chu hoặc là cường giả ẩn nấp thực lực, hoặc chính là có con bài bảo mệnh chưa lật, vì vậy mới có thể thản nhiên như vậy.
“Tiên sinh, thật đúng là kỳ nhân, phần can đảm này, Ninh Phong kính nể, vậy làm phiền tiên sinh cùng Ninh Phong đi một chuyến.”
“Không dám, mời!”
“Tiên sinh... Mời!”
Hai người một trước một sau, đi ra khỏi ngõ tối.
Đối với Hứa Khinh Chu mà nói, thật ra cũng không có gì phải sợ.
Đối phương đã nhiều lần phái người đến mời hắn, vậy nhất định là có việc cần.
Nếu hắn lại từ chối giống như trước đó, cũng chỉ tăng thêm phiền phức, vậy thì không bằng đi gặp vị chính chủ này.
Nếu đã không tránh được, vậy thì không tránh, có gì đáng sợ.
Dựa vào hệ thống, hòa giải nỗi lo, để mang ơn cho hắn.
Phá — cũng có thể dựa vào hai chiêu kiếm quyết của hắn, một bản giải ưu thư, còn có át chủ bài còn lại một trận chiến diệt hết.
Đừng nói Tiên Thiên cảnh bậc chín, coi như đối phương có là cường giả Trúc Cơ được cung phụng thì hắn cũng không sợ. Chỉ cần một viên RPG là đánh chết được. Không được, hắn sẽ gọi lôi phạt, đánh người đó thành một vệt tro.
“Ninh Phong?”
“Tiên sinh cứ nói.”
“Xa sao?”
“Dịch quán ngoài thành, cách nơi này mười dặm.”
Hứa Khinh Chu hơi nhướn mày: “Ngoài thành?”
“Xa quá rồi, đi xa quá đi, ta quá mệt mỏi.” Hắn có chút hối hận, thật sự là có xa một chút.
“Tiên sinh, có ngựa, rất nhanh.” Ninh Phong vội vàng nói.
Hứa Khinh Chu lộ vẻ khó xử: “Ta không biết cưỡi ngựa?”
…
Tinh nguyệt sáng tỏ, trăng sáng trên trời cao, bốn phía không có tiếng người, âm thanh vang vọng giữa những cành cây.
Phía nam thành Thiên Sương vài dặm, có hai người cưỡi ngựa đang mượn ánh trăng đi về phía trước.
Một người dắt ngựa, lưng đeo trường kiếm, một người ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn tinh hà.
Từ từ đi về phía trước, chỉ nghe vó ngựa cùng tiếng ếch hợp tấu, không nghe tiếng người, đúng là tương đối tĩnh lặng.
Con đường dài đằng đẵng khiến Hứa Khinh Chu thật là nhàm chán, chán đến chết liền mở lời.
“Ninh Phong.”
“Sao vậy tiên sinh.”
“Tiên Thiên cảnh bậc chín giống như ngươi, mỗi tháng ở chỗ chủ tử ngươi được bao nhiêu tiền lương?”
Ninh Phong giật mình, mờ mịt quay đầu, liếc Hứa Khinh Chu một cái, hỏi:
“Tiền lương là vật gì?”
“Chính là chủ nhân của ngươi mỗi tháng cho ngươi bao nhiêu thù lao?”
Hứa Khinh Chu cảm thấy rất hứng thú với điều này.
Ninh Phong dưới ánh trăng ép xuống khóe miệng, lộ ra một vẻ khổ sở nhưng lại không để Hứa Khinh Chu nhìn thấy.
“Tiên sinh nói đùa, đối với người tu hành chúng ta mà nói, vàng bạc thế tục này, cần dùng làm gì, vừa không thể tinh tiến tu vi, lại không thể đổi linh đan diệu dược kia, đơn giản chính là dùng, ăn, mặc mà thôi, thế nhưng người tu hành lại như thế nào sẽ lo ăn mặc đây, có thù lao hay không, đều không quan trọng.”