Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hứa Khinh Chu mất tự nhiên sờ cằm, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là coi tiền tài như cặn bã sao? Vậy xem ra hắn vẫn hơi tục khí.
“A... vàng bạc đã là vô dụng, vậy các ngươi vì sao lại làm việc cho chủ tử của các ngươi, là nàng cho thứ khác sao? Ví dụ như linh thạch?”
Ninh Phong lắc đầu: “Linh thạch quý giá, người bình thường hiếm có, nếu có nhiều hơn cũng nằm trong tay tu sĩ Trúc Cơ, Hạo Nhiên thập châu chỉ có Phàm châu là nơi cằn cỗi nhất, linh thạch thưa thớt, đương nhiên chủ tử nhà ta không trả nổi.”
Hắn tự nói chuyện, Hứa Khinh Chu nghe, hắn từng xem chút sách của thế giới này.
Thiên hạ này tên là Hạo Nhiên, Hạo Nhiên to lớn bao gồm thập châu, bát hoang, tứ hải.
Mười châu là địa giới của Nhân tộc, tám phương là địa giới của mãnh thú, mà tứ hải là thế giới của Thủy yêu, đương nhiên cũng có lời đồn rằng sâu trong tứ hải có thần tiên.
Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, không biết thật giả, tóm lại chỉ cần biết Tứ Hải rất thần bí là được rồi.
Mà ở trong mười châu, Phàm Châu chính là nơi cằn cỗi nhất, chỉ vì nơi này linh khí mỏng manh, vì vậy khó thành đạo.
Cũng bởi vì linh khí mỏng manh, số mệnh quá kém, vì vậy ở một châu này, không có một tông môn nào có thể tồn tại.
Nhưng cũng bởi vậy mà sinh ra tam đại vương triều, mấy ngàn thành chủ vương hầu.
So với Cửu Châu còn lại, Phàm Châu ngược lại là nơi thích hợp để người bình thường sinh tồn hơn.
“Không có linh thạch, lại chướng mắt vàng bạc, vậy vì sao ngươi còn muốn thay bọn họ làm việc, sao không ở Phàm Châu này tự đi tìm con đường tu hành khác?”
Ninh Phong vẫn dắt ngựa, bình tĩnh đáp lại:
“Có người vì quyền, có người vì danh, có người vì báo ân, tóm lại đều có. Mỗi người đều có lựa chọn và lý do của bản thân, mỗi người đều có bất đắc dĩ riêng. Có những lúc, sinh ra trong giang hồ, miếu đình mưa bụi, người dù sao cũng là thân bất do kỷ.”
“Vậy còn ngươi, ngươi vì sao? Là vì danh, hay là quyền, hoặc là báo ân?”
“Ta a, không dối gạt tiên sinh, chỉ vì một chữ.”
Hứa Khinh Chu tò mò càng nặng: “Chữ gì?”
Ninh Phong dừng bước, ngựa cũng dừng bước, bên tai vẫn vang tiếng ếch, Ninh Phong vặn người, rất nghiêm túc nhìn Hứa Khinh Chu, phun ra một chữ.
“Sống!”
“Vì sống sót ở thế giới này.”
Lông mày Hứa Khinh Chu nhíu càng thêm thâm trầm, hắn có thể cảm nhận được, Ninh Phong trước mắt là một người có chuyện xưa.
Trong mắt hắn chớp động ánh sáng, nói cho Hứa Khinh Chu, hắn là một người kiệt ngạo bất kham, tuy nhiên lại bị cái gì trói buộc lại đôi cánh, sầu cùng ưu bất đắc chí kia như lửa hừng hực thiêu đốt, hết sức nhiệt liệt.
Hắn muốn tự do, hắn khát vọng tự do, ánh mắt hướng tới tự do kia, Hứa Khinh Chu liếc mắt một cái liền nhận ra, hắn đã gặp qua quá nhiều ánh mắt như vậy, giống như ánh mắt của Ninh Phong.
Vì sống?
Là ý tứ bị người ta chế trụ sao?
Đây là tin tức mà Hứa Khinh Chu có khả năng phân tích được.
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của Hứa Khinh Chu, Ninh Phong tự biết đã nói lời không nên nói, vội vàng cười nói:
“Ta nói với tiên sinh cái này làm gì, vẫn là đi đường quan trọng hơn, đi đường quan trọng hơn.”
Hắn kéo cương ngựa tiếp tục đi về phía trước, nhưng vẫn luôn cúi đầu, hắn cũng không biết, vì sao hắn phải nói với Hứa Khinh Chu những điều này, nhưng bản thân hắn biết rõ rằng chính hắn muốn nói vậy.
Trong tiềm thức, hắn là đang cố ý làm như vậy, có lẽ hắn cũng đang hy vọng xa vời, vị tiên sinh kỳ quái trước mắt này, cũng có thể giải quyết ưu sầu của hắn.
Thế nhưng Vong Ưu tiên sinh, mặc dù gọi Vong Ưu tiên sinh nhưng lại chỉ có thể để nữ giả không buồn, không thể để cho nam nhân khoan dung a.
Đáng tiếc, đáng tiếc.
“Khụ khụ!” Hứa Khinh Chu hắng giọng, chậm rãi nói: “Ngươi biết vì sao ta gọi Vong Ưu tiên sinh không?”
“Bởi vì tiên sinh nói, có thể khiến nữ tử thiên hạ vô ưu vô lự, vô tai vô bệnh, vì vậy người của thành Thiên Sương gọi tiên sinh là Vong Ưu tiên sinh, cũng chính vì vậy, phu nhân nhà ta mới nghe danh mà đến, cố ý tìm tiên sinh để giải sầu và ưu phiền trong lòng nàng.” Ninh Phong đáp.
Khóe miệng Hứa Khinh Chu khẽ nhếch, tự tin thản nhiên: “Nói rất đúng, nhưng thế nhân chỉ biết ta có thể giải ưu cho nữ tử, lại không biết ta cũng có thể giải sầu cho nam tử.”
Thân hình Ninh Phong dừng một chút, ở trong lúc đi đường lại một lần nữa quay đầu, vừa đi vừa nhìn về phía Hứa Khinh Chu.
“Tiên sinh thật sự không nói đùa?”
Cho dù là ở dưới ánh trăng này, vẻ chờ mong trong mắt Ninh Phong cũng rõ ràng như vậy, Hứa Khinh Chu tự biết, đối phương mắc câu.
Một tay hắn vịn yên ngựa, một tay vuốt cằm, hai mắt híp lại, vừa cười vừa nói.
“Tất nhiên không phải đùa giỡn, ta biết Ninh huynh là một người có chuyện xưa, đáng tiếc ta không có rượu, nhưng đêm nay bóng đêm cũng không tệ lắm, xung quanh cũng yên tĩnh.”