Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Cho nên khoản mua bán này làm như thế nào, có làm hay không, người sáng suốt đều nhìn ra được.

Vừa nghĩ tới tự do mà hắn mong nhớ ngày đêm sắp đến nên mới có chút luống cuống tay chân mà thôi.

Đương nhiên, với sự hiểu biết của hắn đối với chủ tử nhà mình, phu nhân nhất định sẽ không lập tức nhả ra.

Phu nhân chỉ nhìn thoáng qua Ninh Phong, liền thu hồi ánh mắt, một tay nâng má, mặt lộ vẻ khó xử, ngữ khí u oán nói:

“Ta nơi này không thiếu nhất chính là người. Hết lần này tới lần khác tiên sinh lại chọn một người tốt nhất, a... Xem ra tiên sinh, thật đúng là thích Ninh Phong a.”

“Sao vậy, phu nhân không nỡ sao?” Nhìn thấu trò xiếc của đối phương, Hứa Khinh Chu trêu chọc một câu.

Mắt người là không lừa được người, mặc dù phu nhân trước mắt đủ thâm trầm, tâm tình che giấu rất tốt, nhưng ánh mắt của nàng, xác thực nói cho Hứa Khinh Chu, Ninh Phong là có giá, nhưng tuyệt đối không cao, ít nhất so với thứ mà trong lòng nữ tử trước mắt muốn đạt được mà nói thì không đáng nhắc tới.

Đôi lông mày lá liễu màu mực nhíu lại, ngữ khí phu nhân trở nên trầm thấp chút:

“Tự nhiên là không nỡ, Ninh Phong là Tiên Thiên cảnh bậc chín, là thủ hạ đắc ý nhất của ta, nếu bị tiên sinh mang đi, chẳng phải là sẽ không có người bảo vệ ta sao.”

Hứa Khinh Chu cũng không thèm để ý, hắn chỉ vung ống tay áo, ngồi thẳng lên, nhìn phu nhân rồi nói:

“Sao vậy, phu nhân không muốn đồng ý, muốn ăn chùa Hứa mỗ à.”

“Tất nhiên không phải, không bằng tiên sinh muốn thứ khác, hoàng kim, châu báu, hoặc là mỹ nhân hương diễm... hoặc là muốn tất cả cũng được.”

Nữ tử trước mắt đang thăm dò, đang thăm dò xem Hứa Khinh Chu còn kiên trì tiếp tục không?

Đồng dạng, làm một nữ nhân khôn khéo, nàng bất cứ lúc nào cũng lý tính, lợi ích tối đa hóa là tiềm thức khắc vào trong xương cốt của nàng.

Ninh Phong không quan trọng nhưng có giá trị, còn hơn những tục vật mà nàng nói.

Nàng cũng nhìn chằm chằm vào thần sắc của Hứa Khinh Chu.

Ninh Phong giờ phút này cũng hơi ngẩng đầu, len lén nhìn về phía Hứa Khinh Chu, hắn không biết, vị tiên sinh bèo nước gặp nhau này, có thể vì hắn mà kiên trì hay không, mặc dù hắn tìm không thấy bất kỳ lý do gì có thể thuyết phục chính mình.

Quạt xếp của Hứa Khinh Chu vừa mở ra, thân thể ngửa ra sau, hắn không khiêm tốn nữa, mà là mang theo vài phần đường hoàng.

“Hứa mỗ muốn Ninh Phong, nếu phu nhân không muốn cho, vậy phu nhân và ta chính là vô duyên, đã vô duyên, vậy thì kính xin phu nhân mời cao minh khác.”

“Ai nhẹ ai nặng, người này cho hay không cho, ưu sầu này có giải hay không, phu nhân cứ tự nhiên.”

Hứa Khinh Chu nói một phen, làm cho hiện trường lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, bầu không khí không hiểu sao lại bức bối. Ánh nến bốn phía kia chẳng biết tại sao, tựa hồ giờ phút này tối đi vài phần.

Một đám tỳ nữ đều kinh sợ, bởi vì Hứa Khinh Chu kiên cường mà lo lắng, dù sao người dám nói chuyện như vậy với phu nhân, sớm đã không còn trên đời, bọn họ không biết Vong Ưu tiên sinh này có phải là tử quỷ chết oan kế tiếp đi Địa Phủ báo danh hay không.

Mà Ninh Phong thì là hai mắt trầm xuống, bên trong bầu không khí quỷ dị này, tay của hắn không tự chủ được nắm chặt kiếm.

Phu nhân khôn khéo nằm trong dự liệu của hắn, nhưng Vong Ưu tiên sinh kiên định lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

Bèo nước gặp nhau, bất quá nói chuyện với nhau nửa đêm, đi được mười dặm đường núi, mà Hứa Khinh Chu lại là vì hắn, làm ra kiên trì lớn như vậy, trong lời nói hoàn toàn không để đường lui cho bản thân.

Giọng điệu kia chính là, hôm nay Ninh Phong này ta muốn, không cho ta sẽ không giúp ngươi.

Ninh Phong hắn có tài đức gì mà có thể được tiên sinh thiên vị như thế, tất nhiên là cảm xúc sâu sắc, trong lòng âm thầm thề, hôm nay nếu phu nhân làm khó dễ tiên sinh, nhất định hắn sẽ liều mạng của mình để bảo vệ tiên sinh chu toàn.

Thần sắc của phu nhân cũng trở nên khó coi, con ngươi thay đổi, nhưng nàng vẫn trầm thấp mở miệng, hiển lộ hết phong phạm của chủ nhân, sớm đã không còn chuyện trò vui vẻ khách khí như lúc ban đầu.

“Tiên sinh, đừng quên, là ta tìm ngươi đến?”

Ý của nàng là, nơi này chính là địa giới của ta, ở chỗ của ta, có một số việc không phải do ngươi quyết định.

Đây là một câu nhắc nhở, cũng là một câu cảnh cáo.

Hứa Khinh Chu há có thể nghe không hiểu nhưng hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, quạt xếp chậm rãi vung lên, mặt không đổi sắc, mắt không kinh hoảng, ngược lại mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, tỏ ra phá lệ thoải mái.

“Có phải Hứa mỗ có thể hiểu lời vừa rồi của phu nhân là đang uy hiếp ta không?”

Nữ tử không hề che giấu, lạnh nhạt nói: “Tiên sinh nói đùa, nô gia chỉ là hảo tâm nhắc nhở tiên sinh một chút mà thôi.”