Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ước chừng qua thời gian ba bốn hơi thở, nữ tử kia mới hoàn hồn, nhìn Hứa Khinh Chu, nàng rất nghiêm túc hỏi một câu.

“Tiên sinh thật sự cảm thấy như vậy sao?”

“Tất nhiên, phu nhân chớ quên, ta vì nữ nhân trong thiên hạ mà giải ưu, cô nương ta đã gặp đâu chỉ ngàn ngàn vạn vạn, nếu phu nhân giống như người bình thường, chính là dong chi tục phấn, Hứa mỗ ta há có thể nhịn không được mà nhìn lén.”

Hắn nói có lý có cứ, làm cho người ta rất dễ dàng tin phục, bao gồm cả phu nhân trước mắt cũng giống vậy.

Khóe miệng nàng khẽ nhếch rồi che mặt cười ra tiếng.

“Ha ha... tiên sinh nói vậy, ta cảm thấy có lý.”

Nàng ta cười một tiếng, Hứa Khinh Chu cảm thấy rất bình thường, nhưng mà tỳ nữ bốn phía lại là một đám mờ mịt luống cuống, biểu tình kia liền giống như gặp quỷ.

Các nàng là nha hoàn bên người phu nhân, tự nhiên biết nhiều hơn Hứa Khinh Chu, ở trong ấn tượng của bọn họ, phu nhân chưa bao giờ cười với nam tử, ngoại trừ thành chủ bệnh nặng, mặc dù là cười nhưng đó cũng là cười giả mà thôi, mà hôm nay nàng lại cười ra tiếng đối với Hứa Khinh Chu.

Hứa Khinh Chu chỉ âm thầm thả lỏng một cái, hắn nở nụ cười, chứng minh là không sao rồi, lúc này nói:

“Phu nhân đã cười, vậy liền nói một chút chính sự đi, phu nhân hai lần ba lượt phái người mời ta đến, chắc hẳn không đơn giản chỉ là mời ta uống chén trà như vậy a?”

Nữ tử thu liễm ý cười, trở nên trầm ổn như lúc mới gặp.

“Nữ tử trong thiên hạ này tìm tiên sinh, tiên sinh cảm thấy còn có thể làm gì nữa?”

Nàng vừa nói vừa lấy ấm tử sa kia, rót một chén trà nóng cho Hứa Khinh Chu, cùng với tiếng nước trà vào chén "vù vù", tiếng nói của nàng cũng đang tiếp tục.

“Tự nhiên là vì giải ưu giải sầu mà đến.”

Ngón trỏ Hứa Khinh Chu gõ lên mặt bàn, hai mắt hơi nheo lại, chỉ trả lời một chữ.

“Có thể.”

Nữ tử ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Tiên sinh không hỏi chuyện gì, cứ nói có thể, không sợ ưu sầu này của ta, ngươi không giải được sao?”

“Nếu phu nhân đã tìm ta thì chắc đã nghe người khác nói qua về ta rồi. Ta nghĩ ta sẽ không cần nói lại lần nữa. Phu nhân cũng không cần hoài nghi, ta nói được là được.” Hứa Khinh Chu cười nhạt một tiếng, tự tin phô trương.

“Tiên sinh thật sự là kỳ nhân, tự tin như thế, xem ra tin đồn không phải là giả rồi?”

Hứa Khinh Chu cũng không thèm để ý, ngón tay phải nhẹ nhàng chuyển động chén sứ xanh, sương mù trà đậm bay lên không.

“Là thật hay giả, phu nhân rất nhanh có thể biết.”

Nói xong hắn nâng chén nhấp một ngụm, hương trà thuần hậu lần nữa vào cổ họng, lại nói: “Nhưng mà trước đó, Hứa mỗ có một yêu cầu quá đáng, mong rằng phu nhân đáp ứng.”

Nữ tử kia lay động tay áo đen, trong con ngươi bình tĩnh tràn đầy tò mò: “Tiên sinh nói thử xem.”

Hứa Khinh Chu buông chén trà, ánh mắt hữu ý vô ý nhìn thoáng qua Ninh Phong đang chờ ở sau lưng, lại nói:

“Vốn dĩ, ta từ trước đến nay chỉ vì nữ tử mà giải ưu, không có yêu cầu gì. Về phần thù lao cũng là người khác cho là được, cho nhiều nhận lấy, cho ít thì cũng không chê, hết thảy tùy tính, theo lý ta tự nhiên cũng không nên cùng phu nhân há miệng trao đổi.”

“Nhưng hôm nay lại khác, là Hứa mỗ chủ động tìm đến phu nhân, mà không phải phu nhân tự mình đi gặp ta, cho nên duyên này là ta chủ động đưa lên, vì vậy mới muốn thu chút chỗ tốt, nghĩ đến phu nhân cũng có thể hiểu được.”

Hắn nói một vòng lớn, nhưng cũng chỉ là vòng tròn, trọng điểm vẫn không nói ra, đơn giản chính là giải thích vì sao phải đưa ra một yêu cầu.

Do đó khiến tất cả những thứ này nghe rất hợp tình lý, cũng rất giảng đạo lý.

Phu nhân tựa cười mà không phải cười, đôi mắt cũng hơi nheo lại, nhìn chăm chú vào Hứa Khinh Chu, nói:

“Tiên sinh nói có lý, ta hoàn toàn tán đồng, cho nên tiên sinh muốn cái gì, không ngại nói thẳng, ta không thích vòng vo, phiền toái.”

“Được, phu nhân nói chuyện nhanh nhẹn, vậy tại hạ sẽ không làm thư sinh lang lải nhải kia nữa, ta cũng chỉ nói, tại hạ muốn xin phu nhân một người.”

“Người nào?”

Hứa Khinh Chu giơ tay, tầm mắt cùng đầu ngón tay đồng thời rơi vào trên người Ninh Phong.

“Ta muốn hắn... Ninh Phong.”

Thần sắc Ninh Phong khẽ giật mình, trong lòng vui mừng quá đỗi, không nghĩ tới Vong Ưu tiên sinh này đáp ứng chuyện của hắn, thật đúng là làm, về phần có làm được hay không trước không nói, hắn xác thực là làm thật.

Hắn ngưng thần, hơi cúi đầu, rồi lại dùng khóe mắt thỉnh thoảng đánh giá chủ nhân của mình, thời khắc quan sát phản ứng của nàng, hắn đang chờ mong, lo lắng chờ mong, phu nhân có như hắn mong muốn hay không.

Cho dù trong lòng hắn đã có đáp án.

Hắn chỉ là một quân cờ có cũng được mà không có cũng không sao, nhiều nhất cũng chỉ dễ dùng hơn quân cờ khác một chút, phu nhân không ngại xa xôi ngàn dặm, tìm Vong Ưu tiên sinh này, tất nhiên là có chuyện gấp.