Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta (Dịch)

Chương 7. Cô nương may mắn, đứa bé ăn xin bất hạnh (2)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tóm lại cái gì cũng có, Vong Ưu tiên sinh cũng dần dần thành danh tại thành Thiên Sương.

“Số tám mươi tám đâu, ai là số tám mươi tám?” Gọi nửa ngày cũng không thấy có người lên tiếng, tiểu thư đồng lại gân cổ lên hô một câu.

Lúc này trong đám người có một bóng người nho nhỏ đang ra sức tiến lên phía trước.

“Làm phiền... làm phiền nhường một chút, cảm ơn. Nhường một chút, cảm ơn.”

Không bao lâu sau, một tiểu ăn mày ăn mặc rách rưới chen ra từ trong đám người.

“Sao lại là một đứa trẻ vậy.”

“Ồ, bẩn thỉu, tiểu cô nương nhà ai, đến góp vui cái gì.”

“Người này có thể nhìn ra nam nữ sao? Chẳng lẽ gọi là tiểu tử.”

Người phụ nữ chưa rời đi chỉ chỉ trỏ trỏ với nàng, trong mắt phần nhiều là ghét bỏ, xen lẫn chút hâm mộ cùng đố kỵ.

Ghét bỏ tiểu ăn mày lôi thôi nhưng hâm mộ tờ giấy trong tay nàng, về phần đố kỵ...

Tiểu ăn mày vẫn luôn cúi đầu, khúm núm, tuy là trời tuyết lớn nhưng trên người cũng chỉ có chiếc áo sam rách, lúc nhìn còn có chút rộng thùng thình, rất không vừa người.

Một đôi chân trần đi trên tuyết, bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Nàng thật cẩn thận giơ lên tờ giấy trong tay, yếu ớt nói: “Cái kia, cái kia, ta là số tám mươi tám.”

Tiểu thư đồng nhìn kỹ tên ăn mày một phen, sau đó lại nhìn con số trên tờ giấy, bình tĩnh nói:

“Được rồi, ngươi theo ta vào đi, những người còn lại đều giải tán, sáng mai lại đến.”

Mặc dù là một tiểu ăn mày không đáng chú ý nhưng tiên sinh nói, trước cửa Vong Ưu Các, không phân giàu nghèo.

Mà vào lúc này, không biết từ nơi nào xuất hiện một nữ tử mập mạp lại đoạt lấy tờ giấy trong tay tiểu ăn mày, nàng ta thuận thế hung hăng đẩy tiểu ăn mày một cái.

“Đưa ta, tên ăn mày thối tha, tờ giấy này ngươi cũng xứng cầm sao?”

Tiểu ăn mày vốn gầy yếu, thân thể lại bị đông cứng, bị đẩy như vậy liền không đứng vững, nặng nề ngã nhào trên bậc thang, bị đập vỡ đầu, chỉ chốc lát sau thì máu theo vết thương trào ra.

Màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ tuyết.

Tiểu ăn mày lại không khóc hô mà chỉ là ôm đầu cố hết sức bò lên, nhìn về phía phụ nhân kia, khuôn mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, nàng yếu ớt chất vấn:

“Đó là của ta, vì sao ngươi cướp đồ của ta?”

“Phì!”

Phụ nhân hai trăm cân kia hướng tới tiểu ăn mày nhổ một ngụm nước bọt, tay nắm tờ giấy giơ cao trên đỉnh đầu, trong mắt tràn đầy xem thường, ngạo mạn nói:

“Ngươi nói của ngươi thì là của ngươi sao, ai có thể chứng minh đây là của ngươi, đây rõ ràng là của ta, một đứa nhỏ hoang dã không ai muốn như ngươi mà cũng không nhìn xem đây là nơi nào, còn không mau cút, bằng không ta cho người đánh chết ngươi.”

“Ngươi nói bậy, đây rõ ràng là của ta, mọi người đều thấy được.” Tiểu ăn mày mím môi, phản bác.

Phụ nhân kia nghe vậy, một tay chống nạnh, ánh mắt nhìn quét bốn phía.

“Ai thấy được, có dám đứng ra hay không...”

Người ở bốn phía nhao nhao cúi đầu.

Bị ánh mắt của nàng ta nhìn chăm chú thì càng theo bản năng lui về phía sau.

Tất cả mọi người đều biết người phụ nữ mập trước mắt là ai, nàng chính là muội muội của Trương cử nhân.

Mà Trương cử nhân chính là người có địa vị ở thành Thiên Sương này.

Trên người không chỉ có tiền mà còn có công danh cho nên dân chúng tầm thường không ai dám chọc.

Nàng ta cũng là chó cậy thế chủ, ở thành Thiên Sương này, tuy không phải muốn làm gì thì làm nhưng cũng kiêu ngạo cùng ương ngạnh.

Là một người đàn bà nổi danh chanh chua.

Khi tâm trạng không tốt, nghe nói ngay cả con chuột đi ngang qua cũng bị nàng bắt lại đánh hai bạt tai.

Lúc này tự nhiên không có người nguyện ý vì một tên ăn mày mà đi đắc tội một vị ôn thần như thế.

Thường nói nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Nhìn thấy không? Mọi người đều không thấy, cho nên tờ giấy này chính là của ta, ngươi lại còn muốn vu oan ta, bất quá hôm nay tâm tình ta tốt nên sẽ không so đo cùng ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Trong mắt của nàng ta tràn đầy đắc ý, hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nhân đắc ý.

Phối hợp với khuôn mặt to tròn liền khiến người ta muốn nôn mửa.

Tiểu ăn mày cắn môi, một giọt nước mắt lặng yên từ khóe mắt rơi xuống, nàng bạo phát ra dũng khí lớn nhất đời này của nàng rồi vọt tới phía phụ nhân kia.

Ôm chặt lấy chân của đối phương.

“Ngươi trả lại cho ta, đây là của ta, trả lại cho ta...”

Phụ nhân bị nàng ôm như vậy thì lập tức dậm chân như điên, ý đồ hất bay nàng ra ngoài.

Thế nhưng thân thể của nàng ta quá cồng kềnh lại còn mặc quá dày nên dậm không được mấy cái đã mệt mỏi thở hồng hộc.

“Thật đúng là một đứa hoang dã.”

Phụ nhân thở hổn hển hướng trong một góc hô:

“Mấy tên phế vật các ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau mang nàng đi cho ta.”

Mấy gia đinh nghe vậy thì nhanh chóng từ góc đường chạy tới, hướng đến chỗ tiểu ăn mày kia.

“Thả ta ra, đó là của ta, là của ta.”

Tiểu ăn mày liều mạng giãy dụa nhưng nàng chỉ là một đứa nhỏ năm sáu tuổi cộng thêm việc đã lâu không được ăn no thì nào phải đối thủ của những gia đinh to lớn kia, nàng chống đối hai ba cái liền bị đè lại không thể động đậy.