Thỉnh Tiên Sinh Cứu Ta (Dịch)

Chương 8. Địa bàn của ta ta làm chủ (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Phụ nhân kia xách váy, khuôn mặt dữ tợn.

“Ngươi là tiểu nghiệt súc không bằng heo chó, thế mà làm bẩn quần áo của ta, xem ta có đánh chết ngươi hay không.”

“Ba!” “Ba!” “Ba!”

Cái tát dày nặng liên tiếp đánh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu ăn mày.

Huyết ấn màu đỏ trong khoảnh khắc hiện ra, phụ nhân đánh nàng hơn mười cái mới dừng tay, mà tiểu ăn mày dĩ nhiên miệng mũi tràn ra máu.

“Đưa ta, là của ta...”

Người ở bốn phía nhìn thấy thảm trạng như vậy thì nguyên một đám lộ vẻ thương hại, thậm chí vụng trộm gạt lệ nhưng lại không một người nào dám tiến lên ngăn cản.

Ngay cả tiểu thư đồng của Hứa Khinh Chu cũng bị dọa trốn ở phía sau cây cột, run lẩy bẩy.

Nhìn tiểu ăn mày bị đánh cho thoi thóp, trong miệng phụ nhân kia hùng hùng hổ hổ.

“Tức chết ta, chỉ bằng ngươi mà còn muốn để Vong Ưu tiên sinh giải quyết lo lắng cho ngươi sao, nghĩ hay lắm, ném sang một bên, đừng cản đường ta.”

“Được!”

Tiểu nữ hài bị ném vào trong đống tuyết bên cạnh, nàng không nhúc nhích, mặc cho gió lạnh xâm nhập, thân hình gầy yếu hiu quạnh.

“Ta cảnh cáo các ngươi, nếu ai dám cứu nàng thì chính là gây khó dễ với Trương Mỹ Lan ta, ta nhất định không tha, hừ!”

Nói xong nàng sửa sang lại góc áo rồi lau khô sạch sẽ vết máu trên tay, sau đó thay đổi nụ cười liền đi vào trong Vong Ưu Các.

Vương Nhị mắt to trừng mắt nhỏ, nào dám ngăn cản, hoàn toàn làm như không thấy.

Đẩy cửa ra, kèm theo vài tia gió tuyết, nàng vênh váo bước vào Vong Ưu các, cũng không quên đóng cửa lại.

“Ta Trương Mỹ Lan, bái kiến Vong Ưu tiên sinh.”

“...”

Không ít người dồn dập thở dài, ai oán không thôi, không khỏi cảm khái, trước Vong Ưu Các này cũng không phải nơi yên ổn.

Nhìn thoáng qua tiểu ăn mày nằm hấp hối trên mặt tuyết, mọi người đều là bất đắc dĩ.

Ngay lúc mọi người đang chuẩn bị rời đi thì lại bị động tĩnh trong phòng hấp dẫn.

Chỉ nghe "uỳnh" một tiếng.

Ngay sau đó cửa gỗ của Vong Ưu các theo tiếng mà vỡ, sau đó các nàng liền nhìn thấy một bóng đen to lớn từ trong đó bay ngược ra.

Đi cùng còn có một tiếng hét thảm.

“A!!”

Sau đó bóng đen nặng nề rơi xuống đất, phát ra tiếng "Ầm!”

Một tiếng vang lên, mặt đất cũng bắt đầu lắc lư theo.

Tuyết trên mái hiên bốn phía đồng loạt rơi xuống, rơi vãi khắp sân.

Mọi người nhìn tên mập bắn lên ngàn lớp tuyết kia thì lập tức kinh hãi.

Trong phòng, Hứa Khinh Chu bẻ bàn tay, hơi nhíu mày, tặc lưỡi nói:

“Không tệ, mập mạp nặng hai trăm cân, ta chỉ dùng một quyền đã đánh bay hơn mười mét, cũng không uổng công ta toàn lực tăng thêm lực lượng, thực lực của ta sợ là cũng đã Hậu Thiên bậc một rồi.”

Gió bắc thổi, trời cao tuyết rơi.

Trước Vong Ưu Các nho nhỏ, tuy rằng tràn đầy biển người nhưng hiện trường lại câm như hến, duy chỉ có những tiếng gió gào thét kia, còn có tiếng kêu khóc của Trương Mỹ Lan.

“Ai ui... Eo của ta, gãy rồi, gãy rồi... A!”

Mọi người nhìn thấy tất cả những điều này thì không nói một lời, mà hai tên gia đinh kia hồi lâu cũng mới phản ứng lại, sau đó vội vàng chạy chậm đến đỡ chủ tử nhà mình.

Nhưng dù sao nàng ta cũng nặng mấy trăm cân, cộng thêm tuyết ướt, hai người kia dùng hết sức mới khó khăn đỡ được nàng ngồi dậy.

Trương Mỹ Lan bị đánh cũng không nhẹ, ngã cũng rất đau.

Trên áo khoác cùng mấy sợi tóc đều bị dính tuyết trắng, nhìn rất chật vật, mặt mũi mũm mĩm cũng bởi vì đau đớn mà trở nên dữ tợn vặn vẹo.

Ngón tay nàng run rẩy chỉ về phía cửa gỗ bị vỡ nát.

“Dám... Đánh ta, ngươi dám đánh ta.”

Vào lúc này có một thiếu niên đi ra từ cửa gỗ.

“Mau nhìn, là Vong Ưu tiên sinh.”

“Tiên sinh ra rồi.”

Thiếu niên lang mặc áo bạch hạc, tay cầm quạt Sơn Hà, dung nhan tuấn lãng.

Chỉ là mái tóc kia của hắn hơi nguệch ngoạc, nhưng vô tình lại thêm chút tiêu sái.

Hắn đầu tiên là liếc nhìn tiểu cô nương nằm trong đống tuyết, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía Trương Mỹ Lan trước mặt, trong mắt hàm chứa thần sắc chán ghét cùng phẫn nộ.

Hắn không nhịn được nói: “Sáng sớm đã cãi nhau, phiền chết đi được.”

“Ca ca của ta là Trương Nhị Hợp, ngươi xong rồi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó, ta sẽ để ca ta giết chết ngươi.”

Cho dù bị Hứa Khinh Chu đánh thành thảm trạng như vậy, nhưng mà Trương Mỹ Lan này vẫn kiêu ngạo, mở miệng uy hiếp.

Nghe vậy Hứa Khinh Chu im lặng đến cực điểm, hắn đường đường là tiên sinh của Vong Ưu các, là tình lang trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ.

Sao hắn có thể khom lưng trước quyền quý.

Lúc này hắn giễu cợt nói:

“Đánh ngươi thì sao? Chỉ cho ngươi đi ra dọa người mà không cho người ta đánh ngươi sao, thiên hạ nào có đạo lý như vậy.”

Hắn nói xong thì chỉ vào câu đối trước cửa: “Còn nữa, ngươi không biết chữ sao? Nhìn cho rõ, Vong Ưu Các ta chỉ giúp đỡ cô nương chứ không giúp heo, đặc biệt là heo béo như ngươi.”

Sát thương của lời nói tuy không cao nhưng tính vũ nhục rất mạnh, từng chữ tru tâm, từng câu bạo kích.

Ghét bỏ trong mắt càng là nhìn không sót cái gì.