Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Những người xung quanh một mảnh thổn thức, có người bởi vì sợ mà nín cười, lại có người bởi vì kinh ngạc mà trừng mắt.
Đầu óc Trương Mỹ Lan trống rỗng cùng bối rối, trong lúc nhất thời quên đi đau đớn trên người, nàng ta chỉ vào Hứa Khinh Chu rồi hỏi:
“Ngươi... Ngươi nói ai là heo?”
Hứa Khinh Chu vân đạm phong khinh nói: “Nói ngươi a, không đủ rõ ràng sao?”
Người không sợ bị người khác mắng thô tục, chỉ sợ người ta nói thật, Trương Mỹ Lan tức đến đỏ mặt, nàng chưa từng bị người ta nhục nhã như thế.
Hơn nữa còn là mắng ở trước mặt mọi người.
Đúng là làm nàng ta tức giận đến toàn thân phát run, mặt mũi cũng đỏ lên.
“Ngươi... Ngươi... Ngươi...”
Hứa Khinh Chu trừng mắt, tiếp tục châm chọc nói:
“Ngươi ngươi cái gì ngươi, không lẽ nói thật lại phạm pháp a.”
Trương Mỹ Lan há miệng thở hổn hển, nàng ta trừng mắt nhìn bốn phía rồi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
“Vù vù vù vù!”
Đúng là không thở nổi, nàng ta trợn ngược hai mắt rồi ngất đi.
Lông mày Hứa Khinh Chu hơi gảy nhẹ, hắn rất thoải mái.
Rồi hắn lại đưa mắt nhìn về phía hai đại hán đi theo kia.
“Ngây ra đó làm gì, còn không mau đem con heo này đi, đừng để nàng ta phá hỏng phong thủy thượng hạng của ta...”
Khi hắn nói chuyện thì quạt xếp rung động, một chiêu Bình Sa Lạc Nhạn lấy khí thai nghén mà bắn nhanh lên.
Lập tức một đống đá ven đường bị chém thành hai nửa.
Hứa Khinh Chu nheo đôi mắt hẹp dài rồi nói:
“Đừng để ta nhìn thấy các ngươi đến chỗ ta lắc lư nữa.”
Nói đùa, nếu hắn không thể hiện một chút thực lực thì làm sao để cho người ta sợ hắn được.
Một màn như vậy, tất nhiên là làm kinh động mọi người ở đây, nguyên bản cả một đám người nhìn Trương Mỹ Lan bị tức đến ngất thì cười trên nỗi đau của người khác nhưng trong nháy mắt nụ cười ngưng kết, chỉ còn kinh hãi.
Bọn họ đều biết Vong Ưu tiên sinh không phải là người phàm tục, nhưng cũng chưa từng có người thấy hắn xuất thủ.
Mà hôm nay nhìn thấy thì đều làm cho mọi người chấn động.
Tuy rằng những người phụ nhân này phần lớn đều không hiểu võ học, cũng không hiểu tiên thuật nhưng từ trong không khí mà có thể tạo thành gió chém được đá thì tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Hai tên gia đinh kia thấy vậy, nào còn dám dừng lại, bọn họ đều là làm công kiếm miếng cơm ăn nên tuyệt đối không thể liều mạng.
“Biết rồi, biết rồi, chúng ta đi ngay.”
Bọn họ vội vàng kéo theo Trương Mỹ Lan nặng mấy trăm cân chạy khỏi nơi đây.
Hứa Khinh Chu phất tay áo bào, trong mắt hắn chứa sự tự tin thong dong, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn nhặt tờ giấy rơi dưới đất lên rồi đi về phía tiểu cô nương nằm trong đống tuyết kia.
Trong lúc mơ hồ, tiểu ăn mày chỉ cảm thấy có một bóng đen bao phủ mình, nàng dùng hết toàn lực muốn mở mắt ra nhưng cuối cùng cũng chỉ híp ra một khe hở.
Nhưng nàng lại xuyên qua khe hở kia, tuôn ra vô tận bi thương cùng bối rối.
“Đừng... đánh, ta... Ta cho ngươi là được.”
Nàng cũng không thấy rõ bộ dáng người tới, nàng đang hấp hối rất đau nên theo bản năng chỉ có sợ hãi, nàng không muốn bị đánh nữa liền yếu đuối cầu xin tha thứ.
Hứa Khinh Chu nhìn người nằm trong tuyết dính đầy máu, đứa nhỏ đơn bạc hiu quạnh, rồi lại đang run rẩy, hắn khẽ nhíu mày.
Hắn biết rõ, một màn như vậy ở thế giới này là chuyện rất bình thường.
Ở bên trong kia không thấy được cũng không sao, nhưng nếu đã nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy thì trong lòng khó tránh khỏi rung động, không hiểu sao hắn lại sinh ra thương xót, dường như còn mang theo chút cảm giác tội lỗi.
Trong lòng hắn tự nói: “Thế đạo nóng lạnh, ta cũng khó mà bo bo giữ mình nhưng nhiều chuyện không công đạo như vậy, ta cũng quản không được.”
“A... cũng được, việc này vì ta mà ra thì ta liền bảo vệ ngươi một mạng là được.”
Hắn chậm rãi cúi người, đẩy ra mấy sợi tóc trên trán của tiểu ăn mày, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn tái nhợt run lẩy bẩy.
Nhìn bàn tay rơi xuống trong nháy mắt, tiểu ăn mày theo bản năng lại một lần nữa cuộn tròn thân thể, nhắm chặt mắt lại.
Nhưng thứ rơi xuống mặt nàng không phải là những cái tát như trong tưởng tượng, mà là một bàn tay ấm áp vuốt ve trán của nàng.
Một đốm ấm áp này như một đốm lửa trong đêm đông, trong nháy mắt đã sưởi ấm linh hồn sớm đã hoang tàn khắp nơi của nàng.
Nàng không thể tưởng tượng nổi mở mắt ra, si ngốc nhìn người trước mặt.
Đó là một gương mặt rất đẹp, nụ cười của người đó ấm áp như gió xuân, nàng lẩm bẩm trong lòng.
“Đây là thần tiên sao?”
“Có chút nóng.”
Hứa Khinh Chu lại không phát giác được biến hóa trong mắt tiểu ăn mày, hắn chỉ nhỏ giọng lầm bầm một câu rồi sau đó rất tự nhiên kéo áo ngoài của mình xuống, bao bọc tiểu ăn mày lại, rồi sau đó nhẹ nhàng ôm lấy.
“Đừng sợ, người bị thương không nặng, không chết được đâu.” Hắn ôn nhu nói.
Sau đó đứng dậy.
“Mọi người nghe ta nói, nếu hôm nay đã chọn được người may mắn thì mọi chuyện đến đây thôi, ngày khác lại đến.”
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại đi vào Vong Ưu Các, chỉ bỏ lại một câu.
“Vương Nhị, đi tìm thợ mộc Lý để tới đây sửa lại cửa.”
“Đã biết, tiên sinh.”