Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Kỷ Đào gật gật đầu.
Liễu thị thở dài, lại lần nữa cầm lấy cây kim bắt đầu may áo, nói: “Ta cả đời này, kỳ thật xem như chính là có phúc khí tốt, ta chính là cảm thấy đã làm cho cha con bị thua thiệt, ta không thể sinh cho ông ấy được một nhi tử, thực có lỗi với liệt tổ liệt tông của Kỷ gia.”
Liễu thị nói những lời này, Kỷ Đào không có cách nào tiếp lời, chỉ cúi đầu giúp Liễu thị câu chỉ.
“Cho nên ta mới ta mới muốn con tự mình kén rể, ngày sau con sinh nhiều hài tử một chút, nương mới có thể yên tâm đi xuống gặp cha mẹ chồng.”
Kỷ Đào nhịn không được nói: “Nương, nương đừng nói như vậy nữa.” Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Kỷ Đào đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa, bên cạnh hắn còn có công tử phú quý trên bị thương cổ có quấn lấy vải trắng lần trước.
“Đào nhi, Kiều công tử muốn tự mình đến nói lời cảm tạ với muội.” Lâm Thiên Dược cười nói.
Kiều Lâm đầy mặt nhu hòa, sau khi bước vào sân nhà Kỷ gia, cười nói: “Tại hạ tên là Kiều Lâm, lần trước cũng may được cô nương giúp đỡ, vẫn luôn muốn tự mình tới cửa nói lời cảm tạ, hôm nay cuối cùng cũng có thời gian đến thăm, còn mong cô nương chớ trách.”
Một phen hành động cùng ngôn ngữ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Lần trước vốn là người ở trong thôn của chúng ta ngộ thương công tử, Đào nhi cũng biết một chút y thuật, vốn nên giúp đỡ, không bởi vì chuyện này, chỉ nói đến việc lương tâm của người hành y, cũng sẽ không giương mắt đứng nhìn, công tử thật sự không cần phải đa lễ như vậy.” Liễu thị đã buông kim chỉ trong tay xuống, đi tới cười nói.
Kiều Lâm cười: “Phu nhân quá khiêm tốn rồi, đại phu chẩn trị cho ta nói, người giúp ta cầm máu nhất định là có y thuật bất phàm, người bình thường tuyệt đối sẽ không đạt được hiệu quả như vậy, nếu không phải nhờ có cô nương, chỉ sợ ta lần này chính là bị mất máu quá nhiều, cho dù là không ảnh hưởng đến tính mạng cũng cần phải điều dưỡng thân thể một thời gian dài.”
Liễu thị cũng không hỏi, đôi mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, rất nhanh Kỷ Duy cùng Dương ma ma đã trở lại.
Lại là một phen chào hỏi, sau khi Kỷ Duy biết ý đồ mà Kiều Lâm đến, nhìn Liễu thị một chút rồi nói: “Kiều công tử, hôm nay ngài mang theo những quan binh kia tới......”
Kiều Lâm hiểu rõ, cười nói: “Ngày ấy ta tự dưng bị thương, thật sự là vô cùng nghẹn khuất, bất quá là hù dọa hắn một phen mà thôi. Ngài là thôn trưởng đúng không?
Yên tâm, dù sao cũng sẽ nhìn sắc mặt của ngài, ta sẽ không quá mức khó xử một nhà bọn họ.”
Kỷ Duy thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng thả lỏng chút, cười nói: “Người động thủ này, cha mẹ chết sớm, một mình nuôi lớn hai đệ đệ, thật sự là không dễ dàng. Mấy năm trước còn ngẫu nhiên mua về một cô nương do đám buôn người mang đến, ý tứ chỉ là cứu nàng, còn dự định đưa nàng về nhà, ai ngờ cô nương kia liền không chịu rời đi, hai người lâu ngày sinh tình, vừa rồi mới thành thân, bất quá mới được mấy ngày, liền đã xảy ra loại chuyện này, ngài nói xem......”
Kiều Lâm mỉm cười nghe, dáng vẻ vô cùng có kiên nhẫn, nghe xong mới nói: “Dựa theo lời nói của ngài, bọn họ cũng coi như là một đôi phu thê tình thâm.”
Những lời này nếu cẩn thận nghe ra chính là có thể nghe được một chút ý tứ trào phúng.
Kỷ Duy lại không hề chú ý, vội nói: “Đúng đúng đúng. Vợ chồng son cảm tình xác thật không tồi.”
Mà lúc này bên ngoài sân nhà họ Dương, bị quan binh vây đến chật như nêm cối, vũ khí túc mục, đại đao trong tay lóe ra ánh sáng lạnh lẽo .
Ở một nơi xa hơn một chút, có không ít người ở thôn Đào Nguyên đang tụ tập ở chỗ này nghe ngóng tình hình, âm thầm suy đoán Dương gia lại là đắc tội với người nào, cũng không có ý định tới gần, phải biết rằng vừa rồi chính Kỷ Duy cũng không thể đi vào.
Trong phòng chính của căn nhà, Dương Đại Thành có chút sốt ruột đi tới đi lui,
Phùng Uyển Phù ngồi ở bên cạnh bàn sắc mặt cứng đờ, nhịn không được nói: “Đại Thành, chàng đừng đi đi lại lại nữa, ta nhìn cũng cảm thấy choáng váng đầu óc.”
Dương Đại Viễn đang dựa người ở cây cột cạnh của nghe xong, nói: “Đại ca, huynh đừng sốt ruột, bọn họ chắc chắn sẽ tiến vào, đến lúc đó liền biết hắn muốn cái gì.
Chỉ cần là có yêu cầu, việc này liền có thể thương lượng.”
Dương Đại Thành lại vẫn không dừng lại được, trong miệng cứ nhắc mãi: “Nhưng mà hắn cái gì cũng không thiếu, hẳn là cái gì cũng đều không cần, nếu hắn nhất định phải đem ta hạ gục...... Đại Viễn, đệ phải chiếu cố tẩu tử của đệ thật tốt đấy.
Phùng Uyển Phù ngồi ở ghế trên, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng, nhìn nam nhân ở trước mặt gấp đến độ xoay quanh, nàng không khỏi cảm thấy thất vọng, Dương Đại Thành còn không phải là cái người mà kiếp trước cùng nàng ngàn dặm xa xôi hồi kinh sao, cũng không có chịu đựng những cái trắc trở đó, hiện giờ hắn lá gan không lớn, ánh mắt lại thiển cận, đối nhân xử thế một chút không biết, cho dù là có bạc, cũng chính là không nỡ tiêu, chi phí ăn mặc đều vẫn là dáng vẻ của nông phu.
Có lẽ, kiếp trước Dương Đại Thành chính là dáng vẻ này, chỉ là ở trong những tháng ngày chịu vô tận đả ích tối tăm không thấy ánh sáng mặt trời kia, Dương Đại Thành là người từ nhỏ đến lớn đối tốt với nàng nhất, trên đời hiếm có người như vậy. Một đường từ thôn Đào Nguyên hồi kinh, tuy rằng vô cùng gian khổ nhưng lại là khoảng thời gian bình yên nàng khó có được nhất.
Vì thế nàng phá lệ hoài niệm, ngày ngày đêm đêm đều tưởng niệm, nàng đã mỹ hóa mọi thứ về Dương Đại Thành.
*Mỹ hóa: Tự tô điểm, nghĩ rằng đó là tốt đẹp nhất nhưng thực chất không phải vậy.
Trong đó liền bao gồm cả gia cảnh bần cùng của Dương gia ở thôn Đào Nguyên này, bánh bột ngô thô ráp, thôn dân vô lại, còn có đầy đất cùng cát bụi, ở trong hồi ức dường như không tồn tại. Chính là thẳng đến khi những thứ này xuất hiện trong cuộc sống của nàng, mỗi ngày vừa mở mắt ra nhìn đến chính là mặt tường loang lổ, nàng mới cảm thấy thật sự rất khó chịu đựng.