Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vốn dĩ Dương Đại Thành đã sớm đáp ứng với nàng, sẽ sửa sang lại nhà cửa theo ý của nàng sau khi hai người thành thân....

Khóe miệng của nàng hơi hơi cong lên lộ ra ý cười trào phúng, vẫn là có một chút khác thường. Chính là hiện giờ Dương Đại Thành hắn đã biết tranh thủ, kiếp trước bọn họ trai đơn gái chiếc ở chung lâu như vậy, cho dù là lưỡng tình tương duyệt, Dương Đại Thành cũng cũng không dám vượt Lôi Trì một bước, cuối cùng sau khi bọn họ tách ra, Phùng Uyển Phù vẫn mang một tấm thân trong sạch.

Hiện giờ thì sao?

Phùng Uyển Phù vuốt bụng, so với kiếp trước thì bây giờ trong cái bụng phẳng lì này lại có một hài tử, thậm chí còn có trước khi thành thân. Bằng không nàng như thế nào sẽ ở tại một căn nhà cũ nát tràn đầy bụi đất này mà thành thân, khóe miệng nàng gợi lên một ý cười chua xót.

“Phù nhi, nàng đừng buồn, ta hẳn là sẽ rất nhanh trở về, nếu không về được, nàng liền......

Dương Đại Thành dừng lại bước chân, nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mở ra nhìn về phía Dương Đại Viễn đang nghiêng người dựa vào cửa nói: “Đại Viễn, đệ phải chăm sóc Phù nhi thật tốt, kỳ thật ta biết tâm ý của đệ, chỉ là ta...... Ta không xứng làm đại ca của các đệ nhưng ta đã trả giá nhiều như vậy cũng chỉ muốn Phù nhi”

Trong nhà chính là một mảng yên tĩnh, cũng không có người nào nói chuyện.

Thật lâu sau đó, mới vang lên thanh âm của Dương Đại Viễn: “Đại ca, ta nói rồi, ngày ấy đã qua rồi, Phù nhi chính là đại tẩu của ta, chính là người nhà của ta, cũng chỉ là người nhà mà thôi.”

Dương Đại Thành cười cười: “Cảm ơn đệ.”

“Hiện giờ nháo thành như vậy, đại khái chính là báo ứng.” Dương Đại Thành lại nói.

Hắn chậm rãi đi đến cửa viện, chậm rãi duỗi tay đi mở cửa, khi sắp chạm được vào cánh cửa, hắn thu hồi tay, nhắm mắt nói: “Phù nhi, kỳ thật ta có chút hối hận vì ngày ấy đã nhất thời xúc động, nàng có cảm thấy hay không, thật ra nàng cũng có một chút sai lầm?”

Phùng Uyển Phù ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của hắn, nhàn nhạt nói: “Không cảm thấy.”

Dương Đại Thành đột nhiên liền cảm thấy lửa giận ngập trời, xoay người lại, cười lạnh nói: “Phù nhi, nàng không cảm thấy nàng vẫn luôn cao cao tại thượng mà nhìn xuống ta hay sao? Không, không phải chỉ có ta, là một nhà chúng ta, là toàn bộ người ở trong thôn Đào Nguyên này. Đúng vậy, nàng là quý nữ cao cao tại thượng, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, Dương Đại Thành ta như vậy, cả đời cũng không xứng chạm vào một đầu ngón tay của nàng.”

Phùng Uyển Phù có chút bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, đứng lên thối lui đến một bên.

Dương Đại Thành tựa hồ hôm nay muốn đem tất cả những lời này toàn bộ phun ra, không để ý tới một bên Dương Đại Viễn vẫn đang kéo kéo cánh tay của hắn, vung tay tránh đi, tức giận nói: “Nhưng mà nàng đã là hoàng thê mà Dương Đại Thành ta đã cưới hỏi đàng hoàng, trong bụng còn có hài tử của ta, ta không cầu nàng phải coi phu quân là trời mà phải cẩn thận hầu hạ. Ta chỉ muốn nàng tôn trọng ta, dù chỉ một chút......”

Thanh âm của Dương Đại Thành càng ngày càng lớn, nhìn đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Phùng Uyển Phù, hắn lại đau lòng, nhịn xuống động tác muốn tiến lên an ủi, hắn nhắm mắt lại, ngày ấy bộ dáng Phùng Uyển Phù nở nụ cười xinh đẹp đối với vị công tử nhà giàu kia lại lần nữa hiện lên. So với việc nói công tử kia đối với Phùng Uyển Phù là tùy tiện thì hắn càng tức giận Phùng Uyển Phù...... Không tự trọng hơn.

Đúng vậy, chính là không tự trọng, hoặc là nói là Phùng Uyển Phù vô cùng hưởng thụ những ánh mắt ái mộ của nam tử dừng ở trên người nàng. Chính là ở trong mắt

Dương Đại Thành, những ánh mắt đó đều là thèm muốn hoặc là còn càng xấu xa hơn, hắn không muốn nghĩ sâu thêm nữa.

“Mở cửa, mở cửa.” Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm phá cửa.

Hốc mắt của Phùng Uyển Phù đỏ lên, rưng rưng nhìn Dương Đại Thành nói: “Đại Thành ca, vô luận như thế nào, ta thật sự muốn chung sống cùng với chàng.”

Nếu không, ta hà tất phải chịu đựng những đồ vật mà cả đời ta cũng không phải đụng tới này, chàng nhìn những bụi cát đầy đất này đi, ta trước nay đều không thể chịu đựng được dù chỉ một ngày, nhưng mấy năm qua, ta đã từng nói lời nào chưa?

Nếu không phải vì chàng, ta hà tất...... Ta không bằng cứ trở về nhà không phải là được rồi sao.”

Nàng lại lần nữa lui về phía sau một bước, dùng tay ôm mặt, khóc òa lên. Đã là vì chính mình, cũng vì hài tử trong bụng.

Thanh âm phá cửa càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng còn có thanh âm quan binh thúc giục. Dương Đại Thành im lặng, sau một lúc lâu chậm rãi xoay người đi về hướng cửa, chậm rãi mở cửa ra, nói: “Nếu là lần này ta có thể bình an trở về, ta đưa nàng về nhà.”

Phùng Uyển Phù bỗng nhiên ngẩng đầu, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt.

Dương Đại Thành cũng đã không nhìn nàng nữa, đột nhiên mở cửa ra, nhìn thấy ngoài cửa quan binh mặc áo giáp đỏ thẫm, tay cầm binh khí, hắn nhàn nhạt hỏi:

“Chư vị có việc gì vậy?”

Kỷ Đào ngồi ở dưới tàng cây, nhìn Lâm Thiên Dược cùng Kiều Lâm ở cách đó không xa, còn có Kỷ Duy, ba người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Cho đến khi có một người nhẹ nhàng đi vào trong, trực tiếp đi đến bên người Kiều Lâm, cúi đầu tới gần hắn nhẹ giọng nói vài câu. Tươi cười trên mặt của Kiều Lâm càng lớn hơn, thấp giọng cười một tiếng, tươi cười lại lạnh lại: “Thật sự sao?”

Người nọ cung kính cúi đầu.

Kiều Lâm thu liễm tươi cười, nghiêm nghị nói: “Việc này dù sao cũng đã xảy ra rồi, răn dạy vài câu liền thôi, đúng rồi, cứ nói ta là nể mặt Kỷ thôn trưởng cùng Kỷ cô nương cứu ta một mạng liền không truy cứu việc này nữa.”

Người nọ đáp lời rời đi.

Lâm Thiên Dược sau khi nghe được câu ‘Kỷ cô nương’ thốt ra ở trong miệng của Kiều Lâm, cúi đầu uống trà.