Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Đào thu hồi tầm mắt, Liễu thị tới gần nàng, thấp giọng nói: “Đào nhi, công tử kia vừa nhìn chính là không phú thì cũng quý, ngày thường khẳng định là chuyện gì cũng được như ý, lần này lại bị trọng thương như vậy, thật sự sẽ nhẹ nhàng buông tha cho Dương gia như vậy hay sao?”

Kỷ Đào nhịn không được cười, nói: “Nương, không phú thì quý cũng không nhất định sẽ được hài lòng như ý, ngài đã quên rồi sao, lúc trước Vận đường tỷ vì sao lại tới nhà chúng ta ở một thời gian dài rồi sao?”

Liễu thị gật gật đầu, nói: “Gia đình nhà phú quý cũng không tránh được sẽ lục đục với nhau, cũng là không quá tốt.”

Kỷ Đào lại nhịn không được cười, nói: “Nương, Triệu gia ở đầu thôn......cũng sẽ lo lắng sao?”

Triệu gia bởi vì có rất nhiều nhi tử, con dâu mỗi người đều có tâm tư riêng của chính mình, thậm chí bởi vì hài tử ăn nhiều hơn một miếng cơm cũng nháo ầm lên.

Nháo đến khi phân gia, Triệu Ngô thị thỉnh thoảng lại đòi nhảy xuống giếng, đều là bởi vì ngày nào cũng phải lo lắng.

Trong tay Liễu thị đang cầm kim chỉ suy tư mất một lúc lâu, mới nói: “Có phải con người đều ích kỷ cho nên mới có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy?”

Kỷ Đào chuyên tâm sửa sang lại sợi tơ trong tay, cười nói: “Chỉ cần không phải ngốc tử, liền sẽ không thể vô dục vô cầu, phải tranh đấu, kỳ thật con rất may mắn, sinh ra làm nữ nhi của cha cùng nương, những việc này đều không có quan hệ đến con.”

“Vậy con tại sao lại đi để ý đến những thứ này chứ?” Liễu thị thuận miệng hỏi.

Kỷ Đào suy nghĩ một lát nói: “Đại khái là con đang quan sát mọi việc nhiều hơn một chút mà thôi?”

Hai mẹ con nhìn nhau cười, không khí vô cùng ấm áp.

Kiều Lâm vẫn một mực muốn ở lại đến buổi chiều, cùng Kỷ Duy uống xong rượu mới mang theo tùy tùng rời đi.

Lâm Thiên Dược lại vẫn ở lại, tiếp tục uống rượu, mãi cho đến thời điểm trời đã đứng bóng, mới lung lay đứng lên cáo từ chuẩn bị về nhà.

Đôi mắt của Kỷ Duy cũng đã không mở ra được cũng đã ngủ thiếp đi rồi, Liễu thị chạy nhanh qua đi dìu hắn.

Dương ma ma không biết đã đi nơi nào, Kỷ Đào sau khi nhìn thấy dáng vẻ kia của Lâm Thiên Dược có chút không yên tâm, đang định đưa hắn về nhà, dù sao cũng chỉ cách có vài bước chân.

Ai ngờ vừa ra khỏi nhà, Lâm Thiên Dược ngoại trừ đôi mắt có chút hồng hồng ra thì bước chân vô cùng vững vàng, nhìn không ra chút dáng vẻ say rượu nào, Kỷ Đào đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhịn không được hỏi: “Huynh say rồi sao?”

Lâm Thiên Dược xoay người lắc đầu, nói: “Không có việc gì. Ta có thể trở về, muội không cần đỡ ta.”

Kỷ Đào đương nhiên sẽ không bỏ mặc không quản, nếu mà vạn nhất bị té ngã thì không tốt, nhìn thấy Lâm Thiên Dược gần đây đến nơi nào tay cũng không dời quyển sách, đại khái là muốn tham gia kì thi huyện vào tháng hai.

Kỷ Đào đi theo hắn ra khỏi cửa Kỷ gia, qua hai nhà ở giữa con đường nhỏ, đẩy ra cửa nhà Lâm gia, Lâm Thiên Dược chậm rì rì đi vào trong.

Thấy Lâm Thiên Dược vẫn luôn đi được ổn định vững chắc, sau khi vào nhà liền xoay người đóng cửa, Kỷ Đào chuẩn bị về nhà, cuối cùng vẫn là không yên tâm, dặn dò một câu: “Lâm đại ca, huynh có được không, có muốn ta gọi thím ra đỡ huynh vào hay không?”

Lâm Thiên Dược thấp giọng nói: “Không cần.”

Thanh âm có chút méo mó, Kỷ Đào cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, cảm thấy đại khái là do hắn uống nhiều rượu nên vậy mà thôi.

Nếu hắn cũng đã nói như thế, Kỷ Đào định xoay người về nhà, tay lại bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy.

Bàn tay ấm áp đặc biệt vào đêm đầu mùa xuân này càng ấm áp hơn, tựa hồ còn có chút nóng bỏng, vẫn luôn thiêu đốt lòng nàng.

Kỷ Đào cả kinh, xoay người kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thiên Dược, động tác của hắn lại không chững lại, đột nhiên thu trở về.

“Đào nhi.” Thanh âm trầm thấp réo rắt tựa hồ gần ở vành tai, mang theo chút khàn khàn, còn có hương rượu nhàn nhạt.

Thanh âm kia truyền vào trong tai, thành công ngừng lại chất vấn trong miệng của Kỷ Đào.

“Huynh......” Làm sao vậy?

Lời của Kỷ Đào vừa ra hỏi miệng, liền thấy Lâm Thiên Dược ở đối diện đang nhìn nàng bằng đôi mắt ửng đỏ, bên trong tràn đầy nhu tình mật ý.

“Đào nhi, ta thích muôi.” Lâm Thiên Dược nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói.

Trong lòng Kỷ Đào hơi hơi hốt hoảng, lúc này sắc trời đã tối, khắp nơi có chút mông lung, nàng rút lại bàn tay của mình, nói: “Lâm đại ca, huynh uống say rồi.”

“Thiên Dược, là con sao?” Thanh âm của Điền thị ở bên trong vang lên.

“Đúng vậy, nương, con đã trở về.” Lâm Thiên Dược giương giọng nói. Thanh âm so với lúc bình thường vô cùng giống nhau, nghe không ra một chút men say nào.

“Mau lên, muộn rồi, đem cửa đóng lại đi.” Điền thị dặn dò nói.

Lâm Thiên Dược lại lên tiếng, tay của hắn vẫn chưa chịu buông ra, thấp thấp nói:

“Đào nhi muội muội, ta biết ta không nên như thế, giống như là một tên ăn chơi chiếm tiện nghi của một cô nương nhưng mà ta nhịn không được.”

Đào nhi muội muội.

Kỷ Đào cảm thấy có chút xa lạ, không biết bắt đầu từ khi nào, Lâm Thiên Dược sớm đã không gọi nàng là Đào nhi muội muội.

Thân thể của Lâm Thiên Dược không động đậy, chỉ gắt gao nắm chặt lấy tay nàng, lại nói: “Đào nhi, ta chỉ cần vừa nhìn thấy hai người nhìn nhau, ta liền nhịn không được, ta biết muội không thích bọn họ nhưng nếu mỗi người đều có thể, người kia tại sao lại không thể là ta chứ?”

“Lâm đại ca, huynh uống say rồi.” Kỷ Đào nghiêm túc nói.

Sau đó, nàng từng chút từng chút một rút về tay, xoay người trở về nhà, đóng cửa lại.

Mãi cho đến khi cửa ở phía đối diện đóng lại, Lâm Thiên Dược còn đứng ở cửa, duy trì động tác vừa rồi, tay hơi hơi nâng lên, bộ dáng giống như nắm gì đó, thân ảnh có chút hương vị hiu quạnh cùng lạnh lẽo.

Khi Kỷ Đào đóng cửa lại, một bộ dáng cô độc của Lâm Thiên Dược vừa vặn rơi vào trong mắt của nàng.