Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Đào nhìn thoáng qua Liễu thị, nói tiếp: “Ta cảm thấy, có lẽ nàng ta biết được chuyện chúng ta đã xem mắt.”

Liễu thị nghe xong, không thèm để ý chút nào, vẫy vẫy tay nói: “Chuyện này thì có gì, nàng ta cũng không nhìn thấy tận mắt lần xem mắt đó, chúng ta cũng không mời bà mối, lại không đính hôn, chỉ là tới cửa bái phỏng mà thôi. Nói thẳng ra, cũng không có gì khác người.”

“Có phải là Thiên Dược không cao hứng không?” Liễu thị nghi ngờ nói.

“Không có, không phải huynh ấy không biết.” Kỷ Đào thuận miệng nói.

Liễu thị đột nhiên “A” một tiếng, nói: “Lúc ấy hắn làm như vậy, có phải sớm đã dự mưu rồi hay không, chỉ là nhìn đến người ngươi xem mắt, hắn liền nóng nảy?”

Kỷ Đào trừng nàng liếc mắt một cái, “Nương, nói bậy gì đó?”

“Ta không nói nữa, ta trở về ngủ tiếp một lát.” Liễu thị lại ngáp một cái rồi nói: “Mấy ngày nay mệt mỏi quá.”

“Huyên Huyện này, không bớt lo chút nào.” Liễu thị than một câu, liền vào phòng.

Kỷ Đào cũng cảm thấy, Kỷ Huyên Huyên có vẻ hơi thiếu tâm nhãn, còn thích coi mình là cái rốn của vũ trụ.

Thật ra nàng nghi ngờ sở dĩ Kỷ Huyên Huyên biến thành ít suy nghĩ như vậy, có lẽ là do mẹ con Kỷ Vận trả thù chuyện năm đó của nàng ta.

Hôn kỳ của Kỷ Đào qua một ngày, ba người Kỷ gia rời đi, cả vợ chồng lão đại Dương gia luôn khiến thôn dân bàn tán say sưa cùng rời đi, làm trong thôn lập tức an tĩnh hẳn đi, nhoáng một cái đã đến lúc cày bừa vụ xuân

Mà lúc này Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược đang ngồi ở trong phòng, đối diện nhau không nói gì.

Một lúc lâu sau, Kỷ Đào mới nói: “Chàng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải lên đường.”

Lâm Thiên Dược đưa tay ra ôm lấy eo nàng, nói: “Ta không nỡ rời xa nàng.”

Kỷ Đào cũng có chút không nỡ rời xa hắn, suy nghĩ một lát liền nói: “Chàng có muốn mang thêm bạc không? Ta còn có một ít.”

Bạc của Kỷ Đào không có nhiều lắm, linh tinh vụn vặt có khoảng hơn năm mươi lượng, đây chủ yếu là phí khám của Phùng Uyển Phù, lúc trước mặt nàng ta bị thương, Kỷ Đào thu của nàng ta mười lượng bạc, bây giờ nghĩ lại, bị nàng ta lợi dụng một phen, mười lượng xem ra vẫn còn ít.

“Không cần, ta có đủ bạc để dùng.” Lâm Thiên Dược thấp giọng nói.

Chỉ đủ bạc để dùng, xem ra cũng không giàu có.

Kỷ Đào trong lòng tính toán, đứng lên đi đến lấy cái tráp đặt dưới cùng trên bàn trang điểm, đưa đến trước mặt Lâm Thiên Dược, lấy ra nén bạc lớn nhất đưa cho hắn, nói: “Toàn bộ đều ở chỗ này, chàng có muốn lấy hay không?”

Lâm Thiên Dược nhìn những nén bạc lớn lớn bé bé và tiền đồng bên trong tráp cũng không nhận lấy bạc của Kỷ Đào, cười nói: “Nếu ta lấy đi hết, nàng phải làm sao bây giờ?”

“Vậy thì không được, chàng vẫn để lại cho ta một chút, tốt xấu gì cũng là tiền mà ta tích góp đã lâu.” Kỷ Đào thấy hắn đầy mặt ý cười, cũng giả vờ làm thần giữ của.

Lâm Thiên Dược trầm ngâm một lúc, sau đó lấy mười lượng bạc của Kỷ Đào, thế nhưng đó chỉ là bạc vụn.

Kỷ Đào không cảm thấy hành động của Lâm Thiên Dược có gì đó không đúng, nếu hắn thực sự không có bạc, ăn mặc cần kiệm hại thân, thì đó cũng sẽ là chuyện của nàng.

“Đào nhi, ta sẽ nhớ nàng.” Lâm Thiên Dược ôm nàng, thấp giọng nói.

Khóe miệng Kỷ Đào hơi cong lên, cảnh cáo: "Ta nói cho chàng biết, chàng phải nhớ kỹ chàng là người đã thành thân, ở nhà có ta chờ chàng, không được đi trêu hoa ghẹo nguyệt."

Lâm Thiên Dược cười nhẹ một tiếng: "Ta nghèo đến nỗi chỉ ăn hai cái bánh bao hấp một bữa, trêu hoa ghẹo nguyệt cái gì chứ, cô nương nhà người ta cũng không phải là đồ ngốc."

Kỷ Đào không hài lòng: "Ý của chàng là ta chính là đồ ngốc."

Lâm Thiên Dược nhất thời cứng họng, hắn ngay lập tức bế Kỷ Đào lên, bước đến bên giường, cười nói: "Người ta đều nói rằng phu thê cãi nhau, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, chúng ta cũng thử xem nào."

"Ai muốn cùng ngươi cãi nhau ..." Kỷ Đào vừa thốt ra, lập tức bị chặn lại.

Đèn trong phòng mờ ảo.

Sáng sớm Lâm Thiên Dược đã phải rời đi, Điền Thị cũng đã dậy từ sớm, làm cho hắn một ít lương khô, Kỷ Đào và Điền Thị đưa hắn đến cổng thôn.

Đến khi không còn thấy bóng người, Kỷ Đào liền đỡ lấy Điền Thị đang đỏ mắt: "Mẹ, chúng ta trở về thôi."

Điền Thị gật đầu và vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Kỷ Đào: "Về thôi, không bao lâu nữa, Thiên Dược sẽ về thôi."

Sau khi Lâm Thiên Dược rời đi, cuộc sống của Kỷ Đào dường như không có gì thay đổi, người dân trong làng thỉnh thoảng vẫn đến gọi nàng đến khám bệnh, nàng cũng không tự mình lên núi hái thuốc.

Về cơ bản, nàng mỗi ngày đều trở lại Kỷ gia để phân loại các loại dược liệu, có đôi khi Điền Thị cũng sẽ hỗ trợ. Đối với nàng mà nói, có vẻ như từ khi Kỷ gia dọn tới phía trước Lâm gia, Điền Thị thường xuyên giúp đỡ nàng lúc bận.

Chỉ là đột nhiên nhớ tới bộ dạng người nọ đùa giỡn.

“Ta sẽ nhớ nàng, nàng cũng sẽ rất nhớ ta.” Giọng điệu không thể phủ nhận.

Nàng không lên núi, dược liệu ở nhà cũng dần dần được phân loại ra.

Kỷ Đào không xuống dưới, cày bừa vụ xuân cũng đã trôi qua, người trong thôn cũng nhàn rỗi, Kỷ Đào bắt đầu đi lấy kim chỉ để may y phục, chiếc áo mà nàng làm cho Lâm Thiên Dược thật sự không được ưng ý cho lắm. Nhìn thoáng qua thì không sao, nhưng khi cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, đường may thực sự không ổn.

Thế nên, mỗi ngày nàng đều đến Kỷ gia để tìm Liễu Thị hướng dẫn, Điền Thị đôi khi cũng sẽ đi cùng nàng.

Ngày hôm nay, có người tới gõ cửa Kỷ gia, Liễu Thị vẫn còn đang cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cuối cùng vẫn đi ra mở cửa, Kỷ Đào liếc mắt qua nhìn thấy Tiền Thị đang đứng ở cửa.

“Cô của hắn, ta có chuyện muốn tìm ngươi.” Tiền Thị thấy Liễu Thị không có ý muốn nghênh đón bà, xấu hổ cười nói.

Liếc mắt nhìn vào sân, liền nhìn thấy Kỷ Đào đang ngồi dưới gốc cây, đối với Kỷ Đào bà có chút sợ hãi. Kể từ lần trước, trong mắt Kỷ Đào bà không đáng để quan tâm, quan hệ thân thích họ hàng cũng không còn để trong mắt.