Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lúc bọn họ đi, xe ngựa của Phùng Uyển Phù và Dương Đại Thành theo sát phía sau, Kỷ Đào nhìn đoàn người bọn họ chậm rãi rời đi, đặc biệt là Phùng Uyển Phù, không biết sau này còn có cơ hội gặp lại hay không?”

Tết Nguyên Tiêu năm nay, Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược cùng nhau lên trấn, trong khoảng thời gian huynh muội Kỷ Vận ở Kỷ gia, tuy rằng Liễu thị không cần quan tâm họ nhiều, nhưng bà lại cảm thấy mệt mỏi, không muốn lên trấn.

Điền thị nhìn thấy hai người ngọt ngọt ngào ngào, cũng từ chối đề nghị đi lên trấn.

Cuối cùng chỉ có hai người Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược ngồi trên xe bò của Ngưu thúc lên trấn, trên xe còn có Lưu Quyên và phu quân của nàng, là một nam tử hoạt bát có làn da ngăm đen, khi cười hàm răng trắng sáng đến lóa mắt, thấy trong mắt của Lưu Quyên tràn đầy vui sướng, chắc hẳn là rất thích phu quân của nàng.

Tới trấn trên, mấy người tự giác tách ra.

Tết Nguyên ở trấn Tiêu Cổ Kỳ vô cùng náo nhiệt, Lâm Thiên Dược che chở Kỷ Đào ở trong lòng đi vào bên trong.

Đi dạo nửa ngày, Kỷ Đào căn bản không được bao nhiêu đồ vật, nàng vừa mới thành thân, rất nhiều đồ vật đều có trong của hồi môn.

Lâm Thiên Dược cũng không mua. Kỷ Đào nhìn hắn tựa hồ đối cái gì đều không thèm để ý, nhịn không được hỏi: “Thiên Dược, chàng có muốn mua một ít giấy và bút mực không?”

“Không cần.” Lâm Thiên Dược cười nói.

Trong đầu Kỷ Đào đột nhiên vang lên lời nói của Kỷ Huyện Huyện về tiểu thư khuê các gì đó, nàng hỏi: “Chàng đi quận Phong An, đã cảm ơn Kiều công tử chưa? Cảm tạ như thế nào?

Nàng ngầm muốn dò hỏi xem Lâm Thiên Dược có đáp ứng nhân gia chuyện gì xấu hay không.

Lâm Thiên Dược nhìn người xung quanh, tới gần Kỷ Đào, nói: “Trở về rồi nói.” Thấy hắn như thế, Kỷ Đào cũng không hỏi nữa.

Thực ra nàng còn có rất nhiều nghi hoặc, ví dụ như tiền để Lâm Thiên Dược đọc sách ở đâu ra, hoặc hỏi thử xem hắn có thiếu bạc hay không?

“Đào Nhi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ một lát đi.” Qua khoảng nửa canh giờ, hắn đề nghị.

“Không thì, chúng ta trở về?” Kỷ Đào cảm thấy, nếu hai người nghỉ ngơi, chắc chắn không phải là nghỉ ngơi ở ven đường, đến chỗ nào ngồi thì đều cần tiêu bạc.

Trước mắt, nàng không biết rốt cuộc Lâm Thiên Dược có thiếu bạc hay không? Hai người vừa mới thành thân, còn chưa kịp nói điều này.

Trong lòng Lâm Thiên Dược mềm mại, nói: “Không, chúng ta trở về phải đi xa như vậy, vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi.”

Hai người đi vào một nhà trà lâu, đúng lúc còn bàn, thật là may mắn.

So với bên ngoài, chỗ này yên tĩnh hơn, Kỷ Đào cầm một ly trà trong tay từ từ uống.

“Đúng rồi, bao giờ thì chàng đi?” Kỷ Đào suy nghĩ một lát rồi hỏi hắn.

Tuy rằng nàng cố tình muốn tránh đi vấn đề này, nhưng rốt cuộc thì vẫn phải đối mặt với nó.

Lâm Thiên Dược nắm lấy tay trái của nàng, nói: “Đào Nhi, ta không nỡ rời xa nàng.”

Kỷ Đào cũng không nỡ, nàng vừa mới đến Lâm gia, chờ Lâm Thiên Dược đi, trong nhà chỉ có mỗi nàng và Điền thị ở với nhau. tuy rằng trước mắt tính tình Điền thị có vẻ ôn hòa, rất dễ sống chung, nhưng đối với Kỷ Đào mà nói, cũng chỉ là hàng xóm hơi quen biết thôi, mấu chốt là Lâm Thiên Dược kẹp ở giữa, chẳng may nếu có tranh chấp thì sẽ không tốt.

“Qua mấy ngày nữa ta phải đi rồi.” Lâm Thiên Dược thấp giọng nói.

Kỷ Đào im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện đọc sách của chàng cũng rất quan trọng.”

Trong nháy hai người mắt trầm mặc một lát, lúc này từ cửa truyền đến tiếng tranh chấp, Kỷ Đào vừa ngước mắt ra, thế mà lại là Tiền Tiến.

Hắn mang theo một cô nương, đang bị tiểu nhị chặn lại trước cửa, cô nương kia không quan tâm, nhất định muốn vào trong, tiểu nhị vẫn kiên nhẫn giải thích rằng bên trong đã đầy khách không còn bàn trống.

“Ồ, kia không phải là thân thích ngươi quen hay sao?” Cô nương kia đột nhiên cao giọng.

Kỷ Đào nhìn thoáng qua hai người bọn họ, sau khi hiểu được người nàng nói chính là mình thì nhìn về phía Lâm Thiên Dược, cười nói: “Hay là, chúng ta về nhà đi?”

Lâm Thiên Dược mỉm cười gật đầu, hai người đứng lên đi tới cửa. Tiền Tiến cảm thấy xấu hổ, miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ các ngươi.”

Lâm Thiên Dược hơi hơi mỉm cười, ngữ khí hòa hoãn, nói: “Không, chúng ta phải về nhà.”

Tiền Tiến thật sự cảm thấy rất xấu hổ, cô nương bên cạnh hắn lại vui mừng mà kéo hắn cười nói với tiểu nhị: “Hiện tại đã có chỗ, chúng ta có thể đi vào rồi đúng không?”

Tiểu nhị không cản nữa, cô nương kia cũng không nhìn Kỷ Đào, hoàn toàn khác với dáng vẻ thân thiện chào hỏi khi nãy, lần này có vẻ là nàng ta cố tình làm như không thấy.

Kỷ Đào không để ý tới bọn họ, vốn là người không có quan hệ gì với nhau, chỉ cần ở trấn Cổ Kỳ, sau này kiểu gì cũng có cơ hội chạm mặt, quá mức để ý thì không tốt.

Hai người ra khỏi trấn, từ từ đi về phía thôn Đào Nguyên, đi chưa được bao lâu đã gặp phải Ngưu thúc, hắn vừa đưa người thôn Đào Nguyên trở về, Lâm Thiên Dược ngăn lại hắn, hỏi: “Ngưu thúc, thúc có rảnh không? Nếu được thì đưa chúng ta về với.”

Hai người về đến nhà đã là buổi chiều, thấy trời vẫn còn sớm, Kỷ Đào trở về Kỷ gia xử lý dược liệu, Liễu thị từ trong phòng ra thì nhìn thấy nàng ở trong sân, hỏi thăm:

“Thiên Dược đâu? Sao chỉ có một mình con?”

Kỷ Đào lắc đầu, nói: “Đi xới đất rồi a.'

Thật ra là đang trồng rau ở đất trồng rau của Lâm gia, Lâm Thiên Dược tự giác giúp Điền thị xới đất, để sau này bà muốn trồng loại đồ ăn gì cũng thuận tiện.

Liễu thị tùy tiện gật đầu, ngáp một cái, nói: “Sao các con sớm thế đã trở về rồi?”

Kỷ gia đào nghĩ một lát rồi nói: “Nương, chúng con gặp phải Tiền Tiến, hắn mang theo cô nương kia đi cùng.”

Liễu thị kinh ngạc, hỏi: “Vậy mà có thể gặp nhau?”

Kỷ Đào gật gật đầu, động tác trong tay không ngừng, nói: “Đã không phải lần đầu tiên, lần trước cô nương kia thấy Tiền Tiến chào hỏi ta, một hai phải hỏi rõ ta là ai, lần này nàng vờ như không thấy ta.”