Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Kỷ Đào bị người phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, vòng tay ôm eo nàng thật chặt: "Ta cũng nhớ chàng."

Giọng nói nhẹ nhàng của Kỷ Đào khiến cơ thể Lâm Thiên Dược hơi khựng lại, sau đó hắn ôm nàng chặt hơn và buột miệng nói: "Đào nhi, đi cùng ta được không?"

Lần này Kỷ Đào thực sự rất ngạc nhiên, nàng bất giác quay lại và hỏi: "Ta đi đến đó kiểu gì đây?"

“Chuyện sau này hãy nói, nếu lát nữa không ra ngoài, nương và mọi người nên suy nghĩ nhiều.” Lâm Thiên Dược cười nhẹ, hôn lên môi nàng một cái rồi đi vào trong phòng thay quần áo.

Khi Lâm Thiên Dược trở lại, Điền Thị rất vui còn đi vào bếp chuẩn bị những món mà Lâm Thiên Dược thích.

Liễu Thị và Kỷ Duy đương nhiên biết rằng hắn đã trở lại, Lâm Thiên Dược còn mang cho bọn họ điểm tâm mà hắn mang về, vừa trở về hắn liền địch thân mang qua.

Vào ban đêm, đương nhiên phải tạm biệt cặp vợ chồng mới cưới, chưa kể bọn họ còn mới kết hôn, Kỷ Đào mệt đến mức lăn ra ngủ.

Sắc trời vừa hừng đông, Kỷ Đào bị hơi nóng bên tai đánh thức, vừa tỉnh lại, nàng nhìn thấy ánh mắt tươi cười của Lâm Thiên Dược: "Chàng không đi ngủ sao?"

“Ta đã quen rồi.” Lâm Thiên Dược cười một cách thản nhiên.

Kỷ Đào nhìn sắc trời bên ngoài, ở khoảng cách gần như vậy nàng khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ vẻ mặt của Lâm Thiên Dược, sớm như vậy, Lâm Thiên Dược thật ra đã quen rồi.

Trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác chua xót: "Đừng làm việc quá sức, chúng ta không vội."

Lâm Thiên Dược sửng sốt một chút, sau đó đem nàng ôm vào trong lòng, hôn lên tóc nàng, trầm giọng nói:

"Nàng nói đúng, chúng ta còn cả một đời."

Kỷ Đào không biết nên cười hay nên khóc, cả hai gần như đang ông nói gà bà nói vịt, nhưng nàng vẫn nhất quyết: "Ý của ta là chàng đừng học quá chăm chỉ, ta không vội, chàng cũng không vội".

Lâm Thiên Dược lại ôm chặt lấy nàng: "Không phải chỉ có ta, tất cả các tú tài vào quan học đều giống như nhau. Đọc sách không phải mưu lợi, học nhiều hay ít đều là do chính mình."

Kỷ Đào im lặng, cả hai ngừng nói chuyện, mặc dù căn phòng im ắng nhưng không khí lại rất ấm áp.

Thật lâu sau, Kỷ Đào trầm giọng hỏi: "Buổi chiều chàng nói, sẽ cho ta đi cùng chàng? Ta có thể đi sao?"

"Tất nhiên là nàng có thể đi. Hầu hết các tú tài đều rất nghiêm túc với việc học và cần được chăm sóc cẩn thận. Những người giống như ta tự mình chăm sóc bản thân thì rất ít." Lâm Thiên Dược còn không quên khoe khoang thêm một câu, sau đó lại hạ thấp giọng xuống: "Chỉ là, thêm một người thì phải chi tiêu nhiều hơn."

“Đào nhi, những ngày tháng ở đó chắc chắn không được như ý muốn, nàng vẫn nguyện ý đi cùng ta chứ?” Mũi của Lâm Thiên Dược tràn ngập mùi hương của Kỷ Đào, ngay cả chiếc chăn cũng bị dính chút mùi hương, hắn càng đến gần, càng luyến tiếc.

Kỷ Đào im lặng, nàng đương nhiên muốn đi cùng Lâm Thiên Dược, nhưng ngay khi nàng đi, đồng nghĩa với việc nàng phải rời khỏi Đào Nguyên thôn, và điều quan trọng nhất là phải rời Kỷ Duy và Liễu Thị.

Lâm Thiên Dược đợi một hồi lâu không thấy nàng trả lời, cũng không cảm thấy thất vọng nhưng trong lòng không giấu được sự mất mát: "Nàng không đi cũng không sao, dù sao ta cũng quen rồi."

“Để ta hỏi cha mẹ.” Kỷ Đào suy nghĩ một lúc.

Chỉ với câu nói này, Lâm Thiên Dược đã trở nên vui vẻ trở lại, đột nhiên cảm thấy rằng Kỷ Đào sẽ có thể kéo tâm trạng của mình, mỗi lời nói hành động của nàng đều khiến tâm trạng của hắn dao động. Nhưng hắn lại không cảm thấy chán ghét loại cảm giác này.

Lâm Thiên Dược quay về đã được một ngày, cũng giống như năm ngoái, hắn sẽ đi vào ngày hôm sau, vì nàng đã hứa với Lâm Thiên Dược sẽ xem xét nó, nên ngày hôm sau Kỷ Đào đã nói với Liễu Thị về chuyện này.

“Ý của con là, những người khác đều có người hầu đi theo chăm sóc, nhưng Thiên Dược thì không, bởi vì hắn không có tiền?” Liễu Thị cau mày hỏi.

Kỷ Đào gật đầu: "Hắn nói, có tiền là có quyền, không có tiền thì chả là cái gì cả.

Cũng có người nghèo, nên cả nhà đều ở đó, chỉ là phải chịu khó khăn một thời gian."

Liễu Thị trầm mặc một hồi: "Ngươi muốn đi cùng sao?"

Muốn đi sao?

Kỷ Đào cũng không biết, nơi đó nàng không quen thuộc, cũng chẳng quen biết ai, cảm thấy có chút sợ hãi.

Đúng lúc này cửa được đẩy ra, Kỷ Duy bước vào, Liễu Thị để cho hắn nói.

Kỷ Duy suy nghĩ một lúc: "Thiên Dược đâu? Bảo hắn đến nói chuyện với ta."

“Cha, cha khỏi đi cũng được, Thiên Dược cũng không ép con đâu.” Cảm thấy Kỷ Duy tựa hồ có chút tức giận, nên Kỷ Đào vội vàng biện giải.

Kỷ Duy liếc nhìn nàng.

Cái liếc mắt này khiến Kỷ Đào chột dạ.

“Việc có đi hay không cũng chẳng đơn giản như vậy, sau khi hai đi rồi thì hai con sống ở đâu hả?” Còn chi phí, thì con đã cân nhắc chưa? Tầm khoảng bao nhiêu?”

“Dạ Thiên Dược còn đang thu dọn hành lý.” Kỷ Đào giải thích.

“Ta sẽ đợi.” Giọng của Kỷ Duy trầm xuống.

Kỷ Đào trở về Lâm gia, lúc Lâm Thiên Dược đang đóng gói hành lý, thì nàng chậm rãi đi vào, “Thiên Dược, ta đã nói chuyện với cha và nương rồi, cha ta muốn chàng tự đi nói.”

Điều này không nằm ngoài dự đoán của Lâm Thiên Dược, hắn kéo Kỷ Đào lại rồi ôm nàng, sau đó cười nói: “Chúng ta đi thôi.”

Kỷ Duy cũng chẳng biết nói chuyện gì với Lâm Thiên Dược, còn Kỷ Đào thì đứng ở bên ngoài, mặc dù vậy nhưng Lâm Thiên Dược đã thuyết phục được Kỷ Duy về chuyện lần sau trở về phải mang theo Kỷ Đào đi cùng.

Khi hai người cùng nhau trở về Lâm gia, Kỷ Đào liền tò mò nhìn hắn hỏi, “Cha ta thật sự đã chấp nhận sao?”

Lâm Thiên Dược mỉm cười gật đầu.

“Sao cha ta có thể chấp nhận được chứ?” Kỷ Đào có chút nghi ngờ, vì bộ dáng của Kỷ Duy vừa rồi không giống vẻ chấp nhận cho lắm.

Lâm Thiên Dược nắm tay nàng, “Cha rất thương nàng đấy.”

Điều này chẳng cần nghi ngờ gì nữa.

“Đào Nhi, ta vui lắm, đợi lần sau trở về, ta sẽ không phải rời xa nàng nữa.”

Lâm Thiên Dược vui mừng đến nỗi chẳng nói được nên lời, tay hắn ôm chặt lấy thân thể Kỷ Đào.