Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trong lòng Kỷ Đào có chút rối loạn, một là Lâm Thiên Dược muốn đi ngay, hai là nàng cũng muốn rời khỏi thôn Đào Nguyên, vì nàng đã ở chỗ này cả đời rồi, tất cả ký ức của nàng ở kiếp trước về thôn Đào Nguyên và những chuyện ở đó đều đã bị mơ hồ.
“Đào Nhi, có ta ở đây, nàng đừng sợ.” Lâm Thiên Dược hôn nàng.
Kỷ Đào đứng ở cửa thôn tiễn Lâm Thiên Dược rời đi, Điền Thị tựa hồ như đã quen:“Đào Nhi, lần sau người có thể đi cùng với Thiên Dược mà.”
Trong lòng Kỷ Đào khẽ động, nàng nhìn Điền Thị, “Nương, người cũng muốn đi sao?”
Điền Thị lắc đầu cười, “Ta ở trong thôn nhiều năm như vậy mà chẳng biết được nhiều người, nếu giờ chuyển đến quận Phong An, ta chỉ e là ngay cả đồ ăn cũng chẳng dám ra ngoài mua, đây không phải là gây thêm phiền phức cho Thiên Dược sao?”
Kỷ Đào không nói gì, nàng dìu Điền Thị trở về.
Điền Thị vỗ mu bàn tay nàng, bà thở dài, “Đào Nhi, các con đã là phu thê, thì cần phải ở bên nhau dìu dắt cả đời, thật ra ta đã sớm biết được tâm tư của con dành cho Thiên Dược một chút, nên sau này, ta giao Thiên Dược con được rồi.” Kỷ Đào muốn nói, nhưng bị ánh mắt của Điền Thị ngăn lai.
“Ta không đi đâu, ta cảm thấy nơi này rất tốt, bây giờ còn có nương của con nói chuyện phiếm cùng ta, bởi vì có nhà của các con, nên người trong thôn đối xử tốt với ta lắm, ít nhất cũng không có ai bắt nạt ta, còn chuyện như lần trước mà con đã thấy, chắc sẽ không xảy ra nữa đâu.”
Nói đến lần trước, Kỷ Đào liền nhớ tới chuyện Lâm Thiên Dược cứu Điền Thị lúc bà đang tự tử, nàng nhịn không được nói: “Nương, bất cứ việc gì người phải nghĩ thoáng một chút, sống thật tốt nha. Người xem hoa cỏ này đi, trông thật thoải mái biết bao.”
Điền Thị cười khổ, “Lần đó, ta đã suy nghĩ không thông, không phải là có người không vừa mắt với Thiên Dược sao? Nhưng sau này, càng nghĩ càng cảm thấy, ta còn có lỗi với cha hắn nữa, thật xin lỗi con, Thiên Dược, lần này đến lần khác ta đều trì hoãn......”
“Nhưng bây giờ ta đã nghĩ thông rồi, cuộc sống đã từ từ tốt lên, kể từ khi Thiên Dược đính hôn cùng con, nương của con cũng thường lén khuyên ta. Đào Nhi, gặp được con là một điều may mắn của nhà chúng ta đấy.”
“Nương, người đừng nói như vậy.” Kỷ Đào có chút ngượng ngùng.
Nhìn bộ dáng của nàng, Điền Thị càng cười vui vẻ, “Đợi các con có hài tử, ta sẽ vui lắm nha.”
Lần này Kỷ Đào thật sự rất ngượng ngùng.
Kỷ Đào muốn đi quận Phong An, đương nhiên không phải cứ vỗ tay là đi được, vì cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, chẳng hạn như nàng phải thu dọn và mang theo một ít dược liệu của mình, ít nhất còn có thể tự mình dự phòng được.
Nếu chi phí tiêu ở quận Phong An nhiều, thì tạm thời Dương ma ma sẽ không đi được, hơn nữa, thoáng cái lại để Điền Thị ở nhà một mình, nên Kỷ Đào cũng không yên tâm.
Hiện giờ Điền Thị có hay chẳng có hàng xóm cũng được, nhưng bà là bà mẫu của nàng, cái này không phải tùy tiện là có thể vứt bỏ được.
Dương ma ma không đi, thì tối thiểu, Kỷ Đào phải tự học nấu cơm giặt giũ và quét dọn phòng ốc.
Trước đây, Kỷ Đào chỉ biết vài thứ đơn giản, vì thế, trong những ngày tiếp theo, Điền Thị, Liễu thị cùng Dương ma ma dạy nàng nấu cơm, nàng học rất nhanh, dù sao cũng là đồ ăn nhà nông, nên cũng không quá khó để học.
Hôm nay, Kỷ Đào lại ở trong phòng bếp Kỷ gia xào rau, còn Liễu Thị ở một bên thêm củi, thỉnh thoảng bà chỉ nàng vài câu.
Nhìn Kỷ Đào dần dần thành thạo, Liễu Thị có chút thương cảm, “Trước đây, cha con không nỡ để con làm việc, nhưng bây giờ con vẫn phải học đấy.”
Kỷ Đào nhịn không được cười, “Sớm muộn gì con cũng phải học thôi, chứ nương định nấu ăn cho con cả đời sao?”
Nói cũng đúng, Kỷ Đào coi như đã kén rể thành công, sau này Liễu Thị không còn, nàng cũng không cần học nữa. Về phần Dương ma ma, bà vẫn ở lại trong thôn này, mà Kỷ Đào chưa bao giờ nghĩ rằng bà sẽ ở đây đến suốt đời.
Cuộc sống chậm rãi trôi qua, sắp đến khoảng một tháng rồi, ban đầu Kỷ Đào vẫn có chút không muốn rời đi, vì nàng còn chưa biết tương lai như thế nào, nên có chút lo sợ. Nhưng trải qua một tháng này, Kỷ Đào đã chấp nhận sự thật rằng nàng sắp phải rời đi.
Xe ngựa lại chở Lâm Thiên Dược về thẳng đến cửa Kỷ gia và Lâm gia một lần nữa.
Trong viện ở Lâm gia, Kỷ Đào đang nói chuyện phiếm với Điền Thị, thì thấy Lâm Thiên Dược từ trên xe ngựa nhảy xuống, cả hai người vội vui vẻ đứng lên, “Thiên Dược đã về.”
“Nương, Đào Nhi, con đã về rồi đây.” Lâm Thiên Dược cùng phu xe ngựa vừa bước vào sân.
“Nương, đây là Hứa thúc, con đã mượn được xe ngựa rồi, ngày mai Hứa thúc sẽ chở chúng con đến quận Phong An đấy.”
“Ngày mai đi rồi à? Không phải cách một ngày nữa mới đi sao?” Điền thị nghi ngờ hỏi.
“Đào Nhi mới đến, phòng chúng con tìm được còn chưa quét dọn, đương nhiên tốt nhất là nên đi sớm một chút, với lại con còn phải mang Đào Nhi theo để làm quen với cảnh vật xung quanh nữa.” Lâm Thiên Dược kiên nhẫn giải thích.
Điền Thị hiểu và chẳng hỏi thêm câu nào nữa.
Đêm hôm đó, Điền Thị kéo Kỷ Đào vào phòng của bà, sau đó lấy ra một cái túi vải, mở từng lớp một ra, có hai đồng bạc bên trong, khoảng hai lạng và bên cạnh còn có mười mấy đồng tiền, bà đem túi vải đưa cho Kỷ Đào, rồi cười nói: “Đào nhi, ta biết chút bạc trong này nhất định sẽ không đủ, nhưng cũng không thể toàn dựa vào của hồi môn của con được, nên con cứ cầm đi.”
Nhìn túi vải kia, Kỷ Đào từ chối nói: “Nương, con có bạc mà, những thứ này con tự giữ lại được, bạc của con không phải của hồi môn của cha với nương cho, mà là tiền của trước đây con khám bệnh cho người ta, chắc cũng đủ dùng, nên người đừng lo lắng cho con nha.”