Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Điền Thị càng cười lớn hơn, “Đó cũng là của hồi môn mà con, cô nương gia ở nhà nương kiếm được thứ gì, dù là một cọng cỏ, thì đó cũng là nhà nương, nếu thu lại, thì đó chính là của hồi môn của con. Cha với nương của con đều là người tốt, họ cũng tốt với ta, nên Thiên Dược may mắn lắm mới gặp được nhà của con đấy. Chỉ là bạc này, con cứ nhận đi ta mới yên tâm, con cứ xem đây là tấm lòng thành của ta đi.”
Thấy bà kiên quyết như vậy, Kỷ Đào suy nghĩ một chút, sau đó duỗi tay cầm lấy một đồng và cười nói: “Nương, người cũng giữ lại một chút đi, như vậy chúng con mới yên tâm.”
Nhìn bạc trong tay, ánh mắt Điền Thị trở nên ảm đạm, “Con người của ta cả đời chẳng kiếm được đồng bạc nào và cũng chưa nghĩ đến việc kiếm bạc, nếu số bạc mà ta cho Thiên Dược đọc sách đủ, thì e là ở trong thôn, nhà nào cũng có thể cấp bạc cho người đọc sách được như vậy. Trước kia, ta chỉ nghĩ rằng nếu chẳng có kết quả, thì Thiên Dược chắc chắn sẽ tự trở về."
“Nhưng hắn cũng không chịu thua kém, lại còn thi tú tài, nên ta cũng không thể không làm gì được. Chỉ là ta thực sự... Thật sự rất sợ. Vì Thiên Dược nói muốn cầu thân nhà con, thì nhất định hắn đã có bạc rồi, nên ta cũng không thể cự tuyệt được.
Nhưng nhà con rõ ràng là muốn hắn ở rể, nếu Thiên Dược ở rể, thì ta thực có lỗi với cha hắn, nhưng nếu ta không cho hắn ở rể, thì ta lại có lỗi với Thiên Dược...... Thật là khó quá mà."
Điền Thị nở nụ cười, “Cũng may là cha của con không đòi hỏi gì, Đào Nhi, sau này dù có thế nào đi chăng nữa, thì ta tuyệt đối sẽ không làm khó con đâu, vì từ ngày con bước vào cửa nhà ta, thì con chính là người của Lâm gia chúng ta rồi. Còn mấy đồng bạc này, ta nghe con đấy, ta tự thu lại để các con yên tâm.”
Lâm Thiên Dược đang dựa vào giường đọc sách, thì thấy Kỷ Đào cầm một đồng bạc trở về phòng, hắn liền ngồi thẳng dậy, cười nói: “Nàng sao vậy?”
Kỷ Đào đem bạc đưa cho hắn, “Là của nương cho đấy, ta chỉ muốn bằng này thôi.”
Lâm Thiên Dược nhìn thoáng qua, rồi cười lắc đầu, “Nàng nhận luôn đi.”
Kỷ Duy cũng dùng tráp đựng bạc đưa cho Kỷ Đào, nhưng nàng không muốn nhận, còn Liễu Thị thì cương quyết nhét cho nàng, bà nói: “Cho con đấy, cho dù con đã gả đi rồi, nhưng ta cũng không thể để con sống qua loa như vậy được. Số bạc này cũng không nhiều lắm, chỉ có hai mươi lượng thôi, nên con cứ nhận đi.”
Kỷ Đào im lặng, hai mươi lượng này tính ra cũng không ít, đương nhiên, đối với Kỷ Duy mà nói, có lẽ số bạc đó cũng không tính là nhiều lắm. Thực tế thì nàng căn bản chẳng biết Kỷ Duy có bao nhiêu bạc nữa.
Lâm Thiên Dược đã tìm được xe ngựa về chở Kỷ Đào đến quận Phong An, Kỷ Duy cũng rất vui, vì ít nhất Lâm Thiên Dược đã chứng minh được rằng hắn là người đáng tin cậy. Lần này Kỷ Đào đi, đương nhiên nàng sẽ không đi tay không được, bởi giá cả ở quận Phong An rất cao, nên cách tốt nhất là nàng mang nhiều đồ đạc theo.
Vì thế, Kỷ Đào mang thêm vài chiếc chăn bông, còn Liễu Thị thì bảo nàng mang theo chút rau khô.
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa chậm rãi chạy ra từ cửa Lâm gia với Kỷ gia, Kỷ Đào vén rèm lên nhìn Kỷ Duy và Liễu Thị đứng ở cửa, còn hốc mắt của Điền Thị thì đỏ hoe, sau đó xe ngựa chạy xa khuất không còn thấy cây cổ thụ ở cửa thôn nữa.
Trong lòng Kỷ Đào chua xót, Lâm Thiên Dược đỡ nàng, nhỏ giọng nói: “Đào Nhi, nàng đừng buồn, một tháng nữa chúng ta sẽ trở về mà.”
Kỷ Đào gật đầu, phong cảnh quen thuộc dần dần không còn nữa, khi xe ngựa qua Cổ Kỳ trấn, tất cả mọi thứ đều trở nên xa lạ, dần dần có nhiều người đi xe ngựa trên đường chính hơn, những ngôi nhà hai bên đường ngày càng trở nên sầm uất và náo nhiệt.
Họ không vào huyện Đại Viễn, mà đi thẳng về quận Phong An.
Trời sắp muộn, cuối cùng họ cũng vào trong cửa thành, lúc này xe ngựa vẫn chưa dừng lại trên suốt con đường náo nhiệt, lúc Kỷ Đào vén rèm lên, thì thấy đèn đuốc sáng trưng ở bên ngoài, nếu so với ban đêm ở thôn Đào Nguyên tối om thì nơi này thực giống như thiên đường.
Dần dần, ánh sáng xung quanh càng ngày càng ít, khi đến cửa một con hẻm, xe ngựa chậm rãi dừng lại, “Lâm công tử, chúng ta đã đến rồi.”
Giọng nói khàn khàn của Hứa thúc ở bên ngoài vang lên.
Sau khi Lâm Thiên Dực nhảy xuống xe ngựa, hắn liền đỡ lấy Kỷ Đào xuống và xoay người cười nói: “Đa tạ Hứa thúc.”
Thấy Hứa thúc đang giúp họ chuyển đồ đạc trên xe ngựa, Lâm Thiên Dược cũng đến giúp ông, sau khi tốc hành chuyển đồ xong, Lâm Thiên Dược cười nói: “Một ngày nào đó, con nhất định sẽ đến nhà để đa tạ Kiều công tử.”
Hứa thúc gật đầu cười, rồi đánh xe ngựa rời đi.
Trong con hẻm này, Kỷ Đào nhìn xung quanh toàn là tiểu viện, phòng ốc không mới cho lắm, nhưng trong ngõ cũng coi như sạch sẽ, xung quanh khá cũng yên tĩnh, vì
nhà nào cũng đóng kín cửa viện, nàng cười hỏi: “Vậy chúng ta ở đâu?”
Lâm Thiên Dược chỉ vào viện tối om ở bên cạnh và nói: “Chính là chỗ này, ta đã đến xem qua rồi, đây là tiểu viện riêng biệt, nó chỉ có hai gian phòng thôi.”
Trong lúc nói chuyện, Lâm Thiên Dược lấy chìa khóa ra mở cửa, đi chưa được mấy bước thì đã đến trước phòng, lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, Lâm Thiên Dược thắp nến lên, còn Kỷ Đào nhìn thoáng qua gian phòng, gian phòng này cũng không tính là lớn, bàn ghế trong đó đều đầy đủ nhưng không mới lắm, nó còn có một gian phòng ở bên trong, có lẽ là phòng ngủ.
“Ở bên cạnh còn có một gian nhỏ, nối liền phòng bếp đấy.”
“Đào Nhi, thiệt thòi cho nàng rồi.” Lâm Thiên Dược bỗng nhiên ôm nàng.
Nghe vậy, nàng nhịn không được cười, “Chàng cũng ở chỗ này, thì ta thiệt thòi cái gì. Căn phòng này được tính là tốt không?”
Không ngờ Lâm Thiên Dược lại gật đầu nói: “Rất nhiều người ở chung trong hai nhà này để tiết kiệm tiền thuê nhà đấy.”
“Vậy trước kia, chàng... ”