Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lâm Thiên Dược đốt ánh nến rồi đi ra ngoài, vừa nhìn đã biết hắn đi ra ngoài cửa để chuyển đồ đạc vào, Kỷ Đào liền cầm cây nến đến giúp hắn.
“Trước đây, ta ở chung phòng với một người, một người ở gian trong, còn một người thì ở gian ngoài.”
Kỷ Đào cũng không hỏi nữa.
Mua được một gian cùng một tiểu viện, đối với Lâm Thiên Dược mà nói, thì có lẽ hắn đã tiến bộ vượt bậc rồi.
Hai người thu dọn đồ đạc mang vào rất nhanh, sau khi mò mẫm tùy tiện quét dọn một phen, hai người liền trải giường ra ngủ, mặc dù hôm nay ngồi xe ngựa, nhưng Kỷ Đào lại cảm thấy xương cốt cả người đều run lẩy bẩy, nên vừa lên giường nàng đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài chỉ tờ mờ sáng, khi Lâm Thiên Dược vừa thức dậy, thì Kỷ Đào mơ màng mở mắt, nhìn thấy Lâm Thiên Dược bắt đầu mặc quần áo, nàng nhịn không được hỏi, “Ngày nào chàng cũng dậy sớm như vậy sao?”
Lâm Thiên Dược cúi người ôm và hôn lên tóc nàng, hắn khẽ cười nói: “Ta đi mua chút đồ ăn, nàng ngủ thêm một lát nữa đi.”
Kỷ Đào chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ, mắt nàng không mở được, rồi lại ngủ thiếp đi.
Tiếng đóng cửa truyền đến, nàng đột nhiên bừng tỉnh, nhìn đầu giường xa lạ, nàng mới nhớ đây không phải là ở thôn Đào Nguyên nữa, mà là quận Phong An, nàng ngẩn người trong chốc lát, rồi bước xuống giường mặc y phục, sau đó đi ra gian ngoài, thì thấy sân cũng không lớn lắm.
Nàng đi một vòng ở trong sân, lúc đi đến phòng bếp ở bên cạnh, thì thấy ở đó có đầy đủ bếp nấu, nhưng lại có chút bẩn, vì thế nàng xắn tay áo lên, đi ra sân lấy nước và bắt đầu rửa sạch.
Trong phút chốc, Lâm Thiên Dược đã trở lại, trong tay hắn cầm một gói bánh bao nóng hổi bốc lên, còn Kỷ Đào thì đem đồ ăn mà nàng vừa tìm được ở trong nhà đến, nàng cười hỏi: “Chàng mua thứ này có ở gần đây không?”
Lâm Thiên Dược gật đầu, “Gần lắm, lát nữa thu dọn xong, ta sẽ dẫn nàng đi dạo một chút, căn bản thì tất cả học trò ở quan học với người nhà của họ đều ở xung quanh đây, coi như cũng an toàn, người ở đây cũng tốt lắm, sống ở đây lâu dài thì nàng sẽ biết thôi.”
Hai người ăn một chút, rồi bắt đầu dọn dẹp phòng ốc, Kỷ Đào cầm giẻ lau cẩn thận toàn bộ một lần từ trong ra ngoài, còn Lâm Thiên Dược cũng không nhàn rỗi, chỉ cần nàng nói gì, chẳng hạn như dọn bàn, quét dọn sân, sửa cửa sổ,... thì hắn đều kiên nhẫn làm hết.
Kỷ Đào rất hài lòng, vì ở Càn quốc này, hiếm có nam nhân nào nghe lời như Lâm Thiên Dược.
Kỷ Đào đang đứng ở trong sân quan sát sự mới mẻ bên trong và bên ngoài phòng ốc, thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Kỷ Đào có chút kinh ngạc, vì thuê nhà sống ở chỗ này, Lâm Thiên Dược cũng chẳng có người quen, còn trước đây, thì hắn sống ở đường khác mà.
Lúc nàng ra mở cửa thì thấy một phụ nhân khoảng hai mươi tuổi trùm khăn trên đầu và mặc vải bố màu xanh đứng đó, khi nhìn thấy Kỷ Đào, nàng thầm quan sát từ
trên xuống dưới, rồi cười nói: “Ngươi là người mới chuyển tới à?”
Kỷ Đào hoài nghi nhìn nàng, cũng chẳng đáp lại.
Lúc này, dường như phụ nhân đó mới phát hiện ra rằng hai người căn bản không quen biết nhau, nàng vội cười nói: “Nhà nương của ta ở sát vách là họ Trần, còn phu quân nhà ta họ Vu, hắn là học trò của quan học, hình như vào đêm qua ta thấy có người chuyển tới, nhưng vì đã muộn, ta không tiện ra làm phiền, nên hôm nay ta mới đến đây hỏi thăm một chút, nếu ngươi cần giúp gì thì cứ hỏi ta nhé.”
Sau khi thấy vẻ mặt nàng tươi cười rất thản nhiên, tựa hồ thật sự chỉ là đến chào hỏi hàng xóm mới, Kỷ Đào liền hiểu ra và cười nói: “Đúng vậy, ta và hắn mới đến đây vào đêm hôm qua, trước đây chỉ có một mình phu quân của ta thôi, hắn nói ở đây chẳng có ai quan tâm hắn lắm, còn ta thì mới chuyển đến vừa lúc hắn cũng mới thuê cái viện này đấy.”
Trần thị lộ ra vẻ mặt tươi cười nói: “Có phải trước đây, hắn sống ở ngõ Bình Viễn đúng không?”
Kỷ Đào có chút áy náy, “Ta cũng không biết nữa.”
Trần thị cũng không thèm để ý mà nói tiếp: “Những học trò tự học một mình đều ở bên đó, vả lại trong nhà họ cũng không dư dả lắm, nên đa số đều ở ghép hết, mỗi người ở một gian, nhưng ngươi vừa nói như vậy, ta liền biết lý do tại sao phu quân của ngươi để ngươi đến rồi đấy, vì cái đó căn bản chỉ là......”
Kỷ Đào tò mò hỏi, “Rồi sao?”
Sau khi nhìn hết xung quanh, Trần thị liền đến gần Kỷ Đào và nhỏ giọng nói: “Mặc dù đều có công danh, nhưng việc đọc sách rất vất vả, thành ra cả ngày bọn hắn không rảnh để quét dọn, cho nên...... ngươi cũng hiểu điều đó mà.”
Kỷ Đào đã hiểu ngay.
Nếu một đám đại nam nhân sống chung với nhau mà chẳng thèm quét dọn, thì ngẫm lại mới biết sẽ xảy ra tình huống gì đây.
Thấy Kỷ Đào từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười lắng nghe, nên Trần thị cũng vui vẻ, nàng đến gần Kỷ Đào và nói nhỏ: “Thực ra, ngươi đến đây là điều đúng đắn đấy, vì ngoài kia còn có rất nhiều cô nương không tự trọng... đều đi về phía bên đó để gặp một công tử đa tình rồi bám theo hắn đấy.”
Đôi mắt Kỷ Đào hơi mở to, thật sự nàng không nghĩ đến nơi này còn có một cô nương cởi mở đến như vậy.
Trần thị thấy phản ứng của Kỷ Đào, liền cười nói: “Vừa rồi ta có nhìn thấy phu quân của ngươi, hắn lớn lên thật tuấn tú đấy, nên ngươi hãy cẩn thận.”
Kỷ Đào suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vu đại tẩu, tẩu có muốn vào trong ngồi một chút không?”
Trần thị ló đầu ra nhìn ngoài sân, lại lắc đầu nói: “Ta phải về rồi, nhi tử của ta còn phải trông chừng nữa, tiểu tử thối này rất nghịch ngợm, không cẩn thận sẽ chạy đi chơi mất.”
“Đa tạ Vu đại tẩu đã nói cho ta biết những thứ này.” Kỷ Đào đa tạ nàng.
Trần thị hờ hững xua tay, sau đó quay người lại nói: “Dù sao ngươi cũng đã chuyển đến đây rồi, sau này chúng ta còn sống chung với nhau dài dài, nên có gì ngươi không biết, thì cứ đến hỏi ta, ta đã sống ở đây lâu rồi.”