Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lúc Kỷ Đào đóng cửa lại, thì Lâm Thiên Dược đứng trước cửa phòng nhìn nàng, hắn vừa cười vừa nói: “Đào Nhi, nàng quen người hàng xóm này à?”
Kỷ Đào nghiêm mặt nói, “Vừa rồi nàng nói là có nhiều mỹ nữ thường đi dạo trên ngõ Bình Viễn kia, vậy chàng có bị người ta nhắm tới chưa? Hãy thành thật đi."
Lâm Thiên Dược khẽ lắc đầu, hắn vừa cười vừa nói: “Nàng đừng quá để ý chuyện yêu đương này, dù sao thì ta chẳng có tâm tư đó đâu. Hơn nữa, nếu một cô nương thật sự có ý nghĩ đó, thì nàng cũng chẳng coi trọng ta, vậy thì ta sẽ được cái gì?”
Ngẫm lại cũng đúng, nàng liền gật đầu.
“Chúng ta đi mua chút đồ ăn đi, sẵn xem giá cả như thế nào luôn.” Lâm Thiên Dược mỉm cười.
Lâm Thiên Dược vẫn có thể làm được chuyện này, vì ngày mai, hắn phải đi học rồi, còn Kỷ Đào thì ở nhà nấu cơm cho hắn, nên những thứ này đều rất cần thiết, nhưng nàng vẫn cần mua thêm vài thứ, hay nói cách khác chính là họ vẫn chưa có chén đũa ăn cơm.
Sau khi đi bộ khoảng được nửa khắc, con đường dần dần trở nên náo nhiệt lên, các cửa hàng ven đường đều bày la liệt các món ăn vặt, hai người mất cả nửa buổi mới đi hết được con đường này, dọc đường đi, Lâm Thiên Dược vừa đi thong thả vừa bảo vệ nàng.
Trên đường cũng có rất nhiều phụ nhân trẻ tuổi, thậm chí trong đó còn nhiều cô nương qua lại không ngớt.
“Học trò thường sống trên mấy con phố này, còn con phố ở bên này cũng gần trường, có nhiều người đi tuần tra hơn, nên cũng khá an toàn, về cơ bản thì mọi thứ đều được mua tại đây.” Lâm Thiên Dược thì thầm.
Kỷ Đào gật đầu, nàng nhớ đến chuyện từ viện đó đến đây gần như vậy, đành tò mò hỏi: “Tiền thuê viện mà chúng ta đang ở một tháng bao nhiêu tiền vậy?”
“Một năm mười lượng.” Lâm Thiên Dược trầm giọng nói.
Vẻ mặt Kỷ Đào không thay đổi, nàng còn cảm thấy khó hiểu khi Lâm Thiên Dược kinh ngạc nhìn nàng một cái, nhưng khi nàng hỏi đến giá cả, thì hiểu được lý do tại sao hắn lại nhìn nàng như vậy.
Vậy mười lượng bạc là quá nhiều rồi.
Thịt lợn thì mười bốn, mười năm văn một cân, gạo trắng thì sáu văn, nàng biết gạo trắng đắt hơn gạo ở trấn Cổ Kỳ một văn, còn các loại rau xanh, thì hai, ba văn, mấy cọng héo thì rẻ hơn một chút.
Lúc đầu, Kỷ Đào rất ngạc nhiên, vì trước đây lúc ra đường, Liễu thị đều trả bạc cho nàng, nên nàng hoàn toàn không để ý đến cái này. Ngay cả khi đem dược liệu của nàng đến y quán ở trấn Cổ Kỳ để đổi bạc, thì nàng cũng chỉ biết là nó có giá, chứ không nghĩ tới nó lại đáng giá đến như vậy.
Vì thế, nàng lập tức vui vẻ, vì hơn bốn mươi lượng bạc cộng thêm hai mươi lượng Kỷ Duy cho, thì coi như hiện giờ nó rất đáng giá, hẳn là đủ cho nàng và Lâm Thiên Dược sống qua ngày rồi.
Số bạc đó ít nhất vẫn đủ dùng trong một, hai năm nữa.
Thành thật mà nói, thì nàng không phải người sành ăn ở Càn Quốc, nàng luôn cảm thấy việc xin bạc của phụ mẫu là điều không thích hợp, vốn dĩ lúc nàng tới, thì nàng chỉ sợ một ngày nào đó sẽ sống không nổi, nên mới ảo não xin bạc của Kỷ Duy để tiêu, mặc dù Kỷ Duy không bạc đãi nàng, nhưng sao nàng có thể xấu hổ mà đi xin như vậy được?
Sau khi hai người đi mua chút thịt với rau rồi về nhà, Kỷ Đào liền trở về phòng lấy cái hộp đựng bạc ra, rồi trầm tư nhìn vào số bạc. Khi Lâm Thiên Dược đi vào, thấy nàng đang ngẩn người, hắn vừa cười vừa hỏi: “Sao vậy? Nàng cảm thấy tiếc bạc rồi sao?”
Kỷ Đào hoàn hồn, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta cùng Dương ma ma từng đỡ đẻ cho Dương đại tẩu, nàng ấy đã cho ta ba mươi lượng bạc, lúc ấy ta cảm thấy cũng thường thôi, mà bây giờ nghĩ lại, e là những số bạc này là bạc để bịt miệng?”
Lúc ấy, Kỷ Đào rất tức giận, nàng nhận bạc xong liền trở về nhà, sau khi trở về nàng lại thấy ba mươi lượng bạc cũng chẳng là gì, vì dù sao trước đây số dược để trị sẹo mà nàng cho Phùng Uyển Phù dùng đã mười lượng bạc rồi.
Còn ba mươi lượng để cứu mạng mẫu tử các nàng thì cũng không nhiều cho lắm.
Xem ra bây giờ, e là Phùng Uyển Phù đã chịu đưa tiền bịt miệng, nhưng nàng lại chẳng xem trọng cho lắm.
“Tiền bịt miệng sao?” Lâm Thiên Dược nhíu mày.
Lâm Thiên Dược suy nghĩ được một lúc, rồi nghiêm mặt lại, “Đào Nhi, bữa giờ ta vẫn chưa có thời gian để hỏi nàng chuyện này rốt cuộc là thế nào, nàng mau nói cho ta biết đi, đứa trẻ đó rốt cuộc bị làm sao vậy?” “Vậy chúng ta nấu cơm ăn trước đi.” Kỷ Đào cười cười, “Lát nữa, ta sẽ nói cho chàng biết.”
Lâm Thiên Dược ngồi trước bếp, thỉnh thoảng hắn thêm một nắm củi.
Đến củi cũng cần phải mua.
Kỷ Đào đang trổ tài xào rau ở trước nồi, còn Lâm Thiên Dược khi thấy đồ ăn sắp chín, hắn mới nhíu mày nói: “Theo nàng nói như vậy, thì đứa nhỏ kia của nàng ấy căn bản không phải là sinh non, nếu tính ra thì nàng ấy đã có đứa nhỏ trước khi thành thân rồi, cho nên nàng ấy mới hao tổn tâm huyết tính toán gọi nàng đến để đỡ đẻ cho nàng ấy có phải không?”
Kỷ Đào gật đầu, cười nói: “E là chàng không biết đó thôi, vì nếu tìm bà đỡ nhiều kinh nghiệm, thì chuyện nàng ấy có sinh non hay không, chỉ cần họ nhìn một cái liền biết đấy.”
Lâm Thiên Dược trầm mặc xuống, thấy Kỷ Đào nấu đồ ăn xong, hắn liền tắt lửa, rồi giúp nàng bưng đồ ăn lên bàn ở trong phòng, sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Thiên Dược mới hỏi tiếp: “Vậy lúc đó, nàng có khó chịu không?”
Kỷ Đào nhớ lại, rồi cười nói: “Ta cũng hơi khó chịu, nhưng bây giờ thì không khó chịu nữa, vì số bạc này có thể giúp chúng ta rất nhiều đấy.”
Kể ra thì, có lẽ Phùng Uyển Phù cũng rất xót tiền, bởi vì vào ngày đó, thậm chí có bốn mươi lượng bạc, nàng cũng không muốn trả lại, nên đối với nàng ấy mà nói thì ba mươi lượng bạc là nhiều rồi.