Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Trước kia, mỗi buổi tối ta đều phải chép sách, lúc còn ở huyện Đại Viễn được một tháng, thì ta cũng kiếm chút tiền, nhưng cũng không nhiều lắm. Bây giờ đến đây giá cả hơi cao, nên số tiền đó chỉ đủ cho một mình ta chi tiêu thôi.” Giọng nói của Lâm Thiên Dược vừa nhẹ nhàng vừa vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Kỷ Đào vừa ăn vừa lẳng lặng nghe.
“Ta nói ta đến để đưa nàng đi theo, thực sự ta rất xúc động, ta chưa từng cảm thấy hối hận. Trước đây, ta có tiết kiệm được chút bạc, nhưng mà không được nhiều. Nếu
không nhờ đến số bạc của nàng, thì chắc cũng chỉ đủ thuê một căn ở xa thôi.”
Nói đến đây, Lâm Thiên Dược liền ngẩng đầu lên nhìn nàng nói: “Đào Nhi, lát nữa ta sẽ đem bạc đến cho nàng.”
Chàng đã biết giao bạc cho ta rồi sao?
Mặc dù khóe miệng Kỷ Đào hơi nhếch lên, nhưng nàng lập tức cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm để che đi.
“Vốn dĩ ta nghĩ rằng ta sẽ làm việc chăm chỉ hơn một chút, nhưng chúng ta phải làm sao để đủ sống qua ngày đây, Đào Nhi, ta sẽ nỗ lực làm việc.” Lâm Thiên Dược gắp một miếng thịt cho nàng.
Sau khi ăn cơm nước xong, thì trời đã xế chiều, Lâm Thiên Dược liền đi đến gian phòng chính bắt đầu chép sách.
Việc chép sách thật sự có chút khó chịu, không được mắc nhiều lỗi, trang giấy cũng phải sạch sẽ, khi nhìn thấy động tác lưu loát của Lâm Thiên Dược, hắn căn bản chẳng cần nhìn sách, mà chỉ im lặng viết, nét chữ tròn trịa, tựa hồ mang hàm ý sâu sắc, lúc đầu, Kỷ Đào còn cảm thấy vui tai vui mắt, nhưng nhìn lâu rồi, nàng lại cảm thấy không được thú vị cho lắm.
Mặc dù Lâm Thiên Dược đang chép sách, nhưng hắn vẫn luôn chú ý đến Kỷ Đào, thấy nàng ngáp một cái, hắn liền cười lên: “Đào Nhi, nếu nàng cảm thấy buồn chán, thì đi nghỉ một lát đi, hôm qua nàng bị kiệt sức à?"
Kỷ Đào lắc đầu, nàng đi vào phòng cầm kim chỉ ra ngồi ở một bên nghiêm túc khâu, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn lại tiếng sột soạt của bút lông viết trên giấy, bầu không khí lúc này thật ấm áp và hài hòa. Thỉnh thoảng, mỗi lần Lâm Thiên Dược ngẩng đầu lên, thì hắn luôn mỉm cười nhìn nàng.
Đêm xuống, hai người cùng nhau nấu đồ ăn, ăn xong liền rửa mặt, sau đó cả hai cùng nhau ngủ, Lâm Thiên Dược ôm nàng vào lòng, hắn mãn nguyện thở dài,
“Những ngày này ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, đến nỗi nằm mơ cũng muốn được ôm nàng ngủ đấy.”
Trong lòng Kỷ Đào có chút ngọt ngào, nàng nhịn không được bèn trách hắn: “Ôi, ta nhớ rõ lúc trước là chàng hỏi ta có muốn đính hôn hay không, ta liền nói ngay là không, vậy mà chàng còn nói ta nên suy nghĩ thêm”
“Vì lúc đó ta ngốc đấy.” Lâm Thiên Dược hôn lên cổ nàng, hắn vụng về nói: “Nhưng mà, cho dù lúc đó nàng có đính hôn với ai khác, e là ta cũng sẽ nhịn không được mà phá hủy hôn sự đó vì nàng thôi.”
Cổ của Kỷ Đào bị hắn gặm đến có chút ngứa ngáy, nàng liền tránh né hắn, nhưng lại chọc cho hắn ở phía sau càng nhiệt tình thêm.
Ngày hôm sau, lúc Kỷ Đào tỉnh lại, thì bên cạnh sớm đã không còn ai và ổ chăn thì lạnh như băng, nàng nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới chậm rãi đứng dậy mặc quần áo.
Nàng ra khỏi phòng và đi dạo trong sân, sẵn tiện quét dọn một phen, khi nàng định đi ra ngoài mua đồ ăn, thì có tiếng gõ cửa, Kỷ Đào liền tiến lên nhìn qua khe cửa một chút, lại phát hiện Trần thị, người bữa hôm qua mình mới chào hỏi, nên vừa mới mở cửa, nàng đã mỉm cười: “Vu tẩu tử, tỷ đến sớm vậy?”
Không chỉ có một mình Trần thị, mà bên cạnh nàng còn có một phụ nhân ăn mặc hơi giống nàng và đến cả tuổi tác cũng xấp xỉ nàng.
Trần thị vừa cười vừa nói: “Muội là người mới đến, ta sợ muội không tìm được chỗ mua đồ, nên mới đến tìm muội để rủ đi cùng đấy.”
Thấy người ta có thiện ý, đương nhiên Kỷ Đào sẽ không cự tuyệt, “Đa tạ tẩu tử.”
Khi nhìn thấy Kỷ Đào đóng cửa lại với một loạt động tác, Trần thị liền cười, sau đó nói với nàng: “Ngày hôm qua, muội nói muội là người vừa mới chuyển tới, nhưng thấy muội cẩn trọng như vậy, thật không giống như lần đầu tiên muội ở nơi đông người đấy.”
Kỷ Đào đang cầm cái giỏ trên tay, nghe thấy vậy, nàng khựng lại và mỉm cười: “Lúc muội đi ra ngoài, mẫu thân luôn dặn đi dặn lại rằng trong kinh thành đông người, nên ngày thường cũng phải khóa cửa lại và đề phòng người lạ, bằng không thì muội cũng chẳng biết những thứ này đâu.”
“Nương của muội thực sự quan tâm muội ghê.” Phụ nhân cùng Trần thị khẽ cười.
Lúc này, Trần thị mới kéo nàng lại, sau đó nàng mỉm cười: “Nàng ấy họ Lý, còn phu quân nàng họ Trương, hắn cũng là học trò, họ đều là hàng xóm của ta, tính tình mềm mỏng, nàng là người dễ gần nhất đấy.”
“Chào Trương tẩu.” Kỷ Đào cười chào hỏi.
Ba người chậm rãi đi vào chợ mà hôm qua Lâm Thiên Dược đã dẫn nàng đi.
“Vậy là muội không biết rồi, nếu mua đồ ăn, thì muội nên đến trễ một chút, vì đến sớm thì người ta bán với giá đắt hơn, còn đi trễ một chút thì đồ ăn dù không còn tươi mới, nhưng lại rẻ hơn đấy, thấy bọn muội sống ở đây, gia cảnh hẳn là giống bọn ta rồi, để sống qua ngày, thì phải tiết kiệm thôi.” Trần thị chân thành nói.
Dường như Trương Lý thị không giỏi ăn nói cho lắm, nàng bình thường không nói lời nào, mà chỉ mỉm cười thôi.
Còn Kỷ Đào chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng nàng cũng tiếp vài câu.
Hai người bọn họ chỉ mua rau xanh với giá rẻ nhất, thịt thì cũng chỉ mua thịt mỡ.
Bởi vì đi chung ba người, nên mua được giá rẻ hơn một chút, nhưng hôm nay, lúc Kỷ Đào mua sườn, nó cũng không đáng tiền được bao nhiêu văn, nhưng nếu nàng mua nhiều chân giò, nói không chừng nàng sẽ được cho không.
Sườn chỉ có thể bán được với giá tám văn, nên Kỷ Đào mua hai cân, rồi mua chút rau, khi ba người cùng nhau trở về, Trần thị lại chân thành nói: “Muội tử Kỷ gia, không phải ta nói muội đâu, ý ta là vì bọn họ hao tâm tổn sức để đọc sách, nên cần phải bồi bổ thân thể, muội xem đi, số bạc muội bỏ ra cũng ngang với giá thịt rồi, thì cần gì phải đi mua xương sườn vậy?”