Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Phu quân nhà ta chỉ thích ăn sườn thôi.” Kỷ Đào vẻ mặt ngượng ngùng.
Thấy hai người kia liếc nhìn nhau, đương nhiên Kỷ Đào cũng chẳng thèm đếm xỉa tới, nhưng nàng chỉ e là bọn họ tưởng rằng nàng lại không nỡ mua thịt ăn mà thôi.
Họ đang nói chuyện, thì hai phụ nhân vừa nói vừa cười đi tới trước mặt, lúc này, mặt Trần thị hơi cứng đờ, còn Trương Lý thị thì trở nên khẩn trương.
“Ô, trở về rồi sao. Hôm nay, muội đi sớm à? Còn đây là ai vậy?” Một phụ nhân trong đó vênh váo lên, trong giọng nói nàng ta tràn đầy ý trào phúng.
“Đúng rồi, ta nghe nói người mới chuyển đến là một cặp phu thê mới thành hôn, là nhà Lâm tú tài phải không?”
Trên mặt phụ nhân đó lộ ra vẻ kỳ quái, nàng nhìn Kỷ Đào hỏi.
Kỷ Đào gật đầu, “Phu quân ta họ Lâm.”
Thấy vẻ mặt nàng thản nhiên, phụ nhân đó liền nhìn lại một lần nữa rồi mỉm cười:
“Ta thấy ngươi cũng là tốt đấy, nói cho ngươi biết, ngươi đừng có đến gần nàng ta đấy, nàng ta là người hay ghen, nên chẳng có nữ tử nào có thể tới gần phu quânnàng hết, bằng không thì...... sẽ cào mặt ngươi đấy!”
Nói xong, nàng cười lớn rồi rời đi cùng phụ nhân ở bên cạnh.
Dù tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nhưng Trần thị lại chẳng nói gì.
Chờ các nàng đi xa, Trương Lý thị mới bước tới đỡ Trần thị, rồi thì thầm hỏi: “Vu tẩu tử, tỷ không sao chứ?”
Trần thị lắc đầu, “Không có việc gì đâu, dù sao thì đây cũng không phải là lần đầu
tiên mà.”
Nói xong, nàng nhìn Kỷ Đào và cảm thấy có chút áy náy, “Đã làm cho muội tử Kỷ gia chê cười rồi.”
Nhìn bộ dáng của Trần thị, Kỷ Đào liền lắc đầu, vì nhìn nàng ta không giống như người chỉ biết gây sự, nhưng người chê cười kia lại có vẻ như chẳng lo lắng gì.
“Ta cũng không sợ muội chê cười, dù sao thì sớm muộn gì muội cũng phải biết thôi, phu quân nàng ta họ Cù, hắn là biểu đệ của lão sư trong quan học và cũng là tú tài cho nên ngày thường trong con hẻm nhỏ đó, chẳng ai dám đắc tội với thân phận của nàng cả.”
Trần thị liền thở dài, “Mặc dù tính tình của ta thì chẳng thích gây sự, nhưng cũng không phải là người dễ bị uất ức. Nàng ấy có một tiểu cô sống ở trong con hẻm nhỏ, năm nay được mười sáu tuổi rồi, về tướng mạo thì khỏi phải nói, thế mà hết lần này tới lần khác đều nhìn trúng lang quân của ta, mà ở trong nhà hắn lại chẳng làm được gì nên hồn cả, nhưng trong lòng tiểu cô nương này lại mến mộ hắn, nên ta cũng không biết làm thế nào đây? Nhưng nàng ấy cũng không nên đến trước cổng
trường để chặn người chứ.”
“Tỷ cứ nói đi, để ta xem thử ta có thể nhịn được không?”
Khi nói đến điều này, Trần thị liền cất cao giọng, còn Trương Lý thị thì vội kéo nàng.
Kỷ Đào vẫn trầm mặc nghe, lúc nghe thấy vậy, nàng chỉ nói rằng: “Đây là do lỗi của cô nương đó mà.”
“Mà cũng không phải là chuyện này đâu, vì những người tốt đã từng nói cho ta biết, nhưng lúc đó ta cũng không tin, dù sao thì chuyện cũng liên quan đến danh tiết cô nương nhà người ta, nên lúc đó, ta cũng không tới cửa nhà người ta làm âm ĩ lên.
Nhưng nếu quan sát lại mấy lần, thì đó chẳng phải là sự thật sao?” Giọng nói của Trần thị nhỏ lại, nhưng sự tức giận trong giọng nói lại không hề giảm chút nào.
“Lang quân nhà ta thì chẳng làm được gì nên hồn, đã vậy hắn còn coi người ta là tiểu cô nương bên nhà hàng xóm nữa chứ, hai người vừa nói vừa cười, lúc ấy, ta rất tức giận, liền xông lên đánh cho một trận.”
Nàng nói rất buồn cười, nên Kỷ Đào cố kiềm chế mới không cười ra.
Còn Trương Lý thị ở bên cạnh nàng thì che miệng cười.
“Mà càng tức là hắn còn cản ta nữa chứ.” Trần thị tức giận nói.
“Lúc đó, ngươi mà xông lên thì chỉ làm cho trận chiến trở nên nháo nhào thôi, đây mà gọi là cản sao.” Trương Lý thị cười nói.
Kỷ Đào cũng cảm thấy, nếu Vu tú tài thật sự không biết tiểu cô nương đang nghĩ gì, thì thê tử của hắn sẽ tiến lên tóm lấy biểu muội của vị lão sư đó và rõ ràng việc ngăn cản mới là phản ứng bình thường. Nhưng cho dù có biết đi chăng nữa, thì nàng cũng không thể vì chuyện này mà ra tay với biểu muội của vị lão sư đó trước mặt bao nhiêu người được.
“Đến chuyện ngăn cản mà hắn còn không cản được, chẳng phải nó sẽ càng khiến ta tức giận thêm sao?” Trần thị thẳng thắn hỏi ngược lại.
Thấy Trương Lý thị cười thật sự vui vẻ, Trần liền lườm nàng một cái, sau đó nàng ấybình tĩnh nói tiếp: “Nếu ngươi gặp phải chuyện này thì ngươi cũng sẽ tức giận thôi.”
“Vậy sau đó thì sao?” Kỷ Đào tương khá tò mò về việc quan học xử lý chuyện này.
“Sau đó, bọn ta phải đích thân đến cửa xin lỗi người ta, rồi đưa hai lượng bạc tiền thuốc thì việc này mới giải quyết xong được. Nhưng mọi người trong nhà nàng mỗi lần thấy ta, họ đều châm chọc ta.” Trần thị hơi thất vọng.
“Họ nói ta là đố phụ, thì ta đồng ý ta chính là đố phụ, nếu hắn thật sự có lỗi với ta, ta thì không quan trọng lắm, nhưng còn nhi tử của ta phải làm sao bây giờ?” Trần thị thở dài.
Nàng nhìn Kỷ Đào rồi thở dài nói: “Các ngươi còn trẻ, vả lại ngươi lớn lên cũng đẹp nữa, đương nhiên sẽ chẳng cần lo lắng về cái này rồi.”
Trong lúc nói chuyện, thì Kỷ Đào đã về đến nhà, “Hai vị tẩu tử có muốn vào trongngồi một chút không?”
Trương Lý thị cười cự tuyệt, khi Trần thị thấy Kỷ Đào chẳng mảy may xa lánh nàng vì những lời nói vừa rồi, nên nàng cũng vui vẻ nói: “Chúng ta sống gần nhau như vậy, nên sẽ có cơ hội vào dịp khác mà.”
Chờ các nàng đi rồi, Kỷ Đào liền đóng cửa lại rồi định nấu chút gì đó để ăn, vừa lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng lại thêu thùa may vá một lát, sau đó đứng dậy đi nấu cơm, cơm vừa nấu chín thì Lâm Thiên Dược đã về.
Nhìn thức ăn trên bàn, Lâm Thiên Dược có vẻ rất thích thú, hắn chẳng đề cập đến chuyện Kỷ Đào mua sườn mà ăn rất vui vẻ.
Ăn xong, Lâm Thiên Dược mới cười nói: “Cuối cùng ta đã biết lý do tại sao bọn họ lại nghèo khổ như vậy rồi, mặc dù vậy nhưng họ vẫn muốn ở bên nhau như một gia đình đấy.”