Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Tại sao vậy?” Kỷ Đào thuận miệng hỏi.

Lâm Thiên Dược nhìn nàng, sau đó nghiêm túc nói: “Bởi vì lúc ta về nhà, thì có người đã nấu cơm xong và đợi về nhà ăn cơm, điều này làm cho ta có cảm giác như chỗ nào cũng là nhà vậy.”

Hắn vừa duỗi tay ra nắm lấy bàn tay của Kỷ Đào đang dọn dẹp bát đũa vừa nói, “Đào Nhi, đa tạ nàng.”

Kỷ Đào khẽ cười nói: “Chỉ cần chàng không ghét bỏ ta lãng phí bạc thôi.”

Nàng liếc nhìn đống xương còn sót lại ở trong bát, sau đó nhìn hắn thì thấy hắn cười đầy thỏa mãn.

Hắn đã gặm hết những cục xương này.

Chỉ liếc sơ qua, Lâm Thiên Dược đã hiểu ý của Kỷ Đào, “Tùy nàng thôi, mà ta thấy

ngon lắm. Hơn nữa,......”

Hắn hối lỗi: “Bây giờ, tất cả mọi thứ đều dùng tiền của nàng tiêu, ta thật có lỗi với

nàng.”

“Chàng nghỉ ngơi một lát đi.” Kỷ Đào thúc giục hắn.

Lâm Thiên Dược khẽ lắc đầu, “Ta đi cùng nàng. Hơn nữa, ta sắp phải trở về rồi.”

Kỷ Đào khẽ nhíu mày, “Gấp đến vậy sao?”

Lâm Thiên Dược cười và phớt lờ đi, “Đều như vậy mà, nhiều người cũng không trở về, họ mang theo chút đồ ăn cho một bữa là được rồi. Thậm chí đơn giản hơn là ăn hai bánh bao thôi.”

Ngược lại, Kỷ Đào có chút tò mò về cuộc sống của Lâm Thiên Dược trước đây, vì nhìn bộ dáng của hắn, cũng không giống như biết nấu ăn.

Nàng nghĩ vậy, nên mới tự nhiên hỏi.

Lâm Thiên Dược hơi do dự, “Có một bà bà ở ngõ Bình An bên kia chuyên môn nấu cơm, chỉ cần mỗi tháng ta cho bà một chút tiền bạc là được rồi.”

Kỷ Đào liền hiểu ra, nàng lại nhớ tới Trần thị, sau đó hỏi hắn về chuyện đó một lần nữa: “Chàng biết chuyện này à?”

Lâm Thiên Dược gật đầu, “Thật ra thì chuyện đó kể ra không có qua loa như nàng ta nói đâu, vì nàng ta túm lấy cô nương nhà người ta đến nỗi bây giờ cô nương đó vẫn còn sẹo trên mặt và cô nương đó cũng chẳng muốn ra ngoài nữa.”

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên.

“Với lại, tính tình nàng ta thì nhanh nhẹn, còn phu quân Vu Khải Minh của nàng lại không được nhanh nhẹn cho lắm, theo ta được biết, thì cô nương đó không rõ được tâm tư của hắn, nhưng hắn nhất định sẽ không đơn thuần với cô nương nhà người ta đâu.” Lâm Thiên Dược nghiêm túc nói.

Kỷ Đào nhớ đến lời nói cuối cùng của Trần thị là nàng ấy đã mặc kệ hắn, vậy còn nhi tử của nàng phải làm sao bây giờ?

Xem ra nàng cũng không phải không biết.

Lâm Thiên Dược nhìn sắc trời và nói: “Đào Nhi, ta đi đây. Nàng nghỉ ngơi một chút đi, nàng cũng không thể giữ ta lại, ta còn phải làm việc.”

Kỷ Đào gật đầu, sau đó liền cúi đầu thu dọn bát đũa, đột nhiên Lâm Thiên Dược ôm nàng từ phía sau và thì thầm: “Đào Nhi, đa tạ nàng.”

Kỷ Đào muốn nói chuyện, nhưng Lâm Thiên Dược đã buông nàng ra và đi ra ngoài.

Nàng đứng đó lắc đầu cười cười được một lúc, rồi ra ngoài đóng cửa lại.

Ngày hôm sau, Kỷ Đào lại cố ý dậy thật sớm để đi mua đồ ăn cùng Lâm Thiên Dược.

Vì hôm nay chợ còn náo nhiệt và nhiều người hơn cả hôm qua, nên đồ ăn cũng hơi đắt hơn một chút, thảo nào Trần thị nói với nàng rằng nên đi trễ một chút thì đồ ăn sẽ rẻ hơn.

Kỷ Đào đã mua xong thịt với rau, nàng đến chợ sớm chủ yếu là mua chút thịt mỡ ngon đem về để thắng mỡ, nàng cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi xung quanh có nhiều phụ nhân và cô nương cũng như nàng chậm rãi về nhà.

Đột nhiên có một trận hỗn loạn và nhiều người đều chạy về phía đó.

“Có người nhảy giếng rồi.” Ai đó đã hét lên.

Nghe đến đây, Kỷ Đào liền nhớ đến hồi đó cũng có người tại cửa thôn lớn tiếng kêu lên như vậy khi phát hiện ra Phùng Uyển Phù.

Nàng theo dòng người tiến lên, lúc nhìn thoáng qua thì thấy một cô nương mới tuổi đôi mươi với dung mạo thanh tú đang nằm bên cạnh giếng, quần áo trên người thì ướt sũng, còn chỗ trên mặt ở gần cổ thì có hai vết sẹo mờ.

Kỷ Đào chẳng biết tại sao nàng lại nhớ Lâm Thiên Dược nói rằng trên mặt của cô nương đó còn để lại một vết sẹo, cho đến bây giờ nàng ấy cũng muốn không ra ngoài nữa.

Hình tình hiện giờ, nàng đã thấy được vẻ mặt lo lắng của phụ nhân khi liên tục lay thân thể của cô nương đó, còn mấy người ở xung quanh chỉ xem náo nhiệt, thỉnh thoảng có vài người thì lo lắng hỏi phụ nhân vài câu.

Thấy ánh mắt của cô nương kia nhắm nghiền, môi tái nhợt, lồng ngực tựa hồ đã không còn động tĩnh gì, Kỷ Đào vội bước lên nói: “Ta có thể xem qua một chút được không?”

Ngày hôm qua, phụ nhân vẫn còn vênh váo tự đắc khi nghe thấy giọng nói của Kỷ Đào, nàng chần chừ nói: “Muội muội của ta, nàng.....”

Kỷ Đào liền bước tới và làm vài động tác cho cô nương đó, có lẽ động tác của nàng quá điêu luyện, nên phụ nhân đó rất ngạc nhiên.

Sau một vài động tác, cô nương đó đã ho khan vài tiếng và mở mắt ra.

“Đa tạ muội tử.” Mặt phụ nhân đầm đìa nước mắt, nàng nhào tới ôm lấy cô nương đó, rồi vừa khóc vừa nói: “Ngươi hà tất gì phải làm vậy?”

Kỷ Đào lặng lẽ lui ra, suy cho cùng, nàng chỉ là không muốn nhìn thấy có người chết trước mặt nàng mà thôi, nếu không nhìn thấy thì thôi, nhưng nếu nàng nhìn thấy, đương nhiên nàng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Kỷ Đào xách rổ về nhà, sau đó nán lại một chút, vừa lúc đến cửa, thì gặp Trần thị cùng Trương Lý thị đang nắm tay nhau đi đến, thấy nàng đã về, bọn họ rất ngạc nhiên: “Muội tử Kỷ gia, sao hôm nay ngươi đi chợ sớm vậy?”

Kỷ Đào thản nhiên gật đầu, rồi mở cửa bước vào nhà.

Thấy nàng khá im lìm, Trần thị vẫn hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”

Kỷ Đào tựa hồ còn nghe Trương Lý thị khuyên nàng vài câu, chẳng qua là khuyên về tâm trạng của nàng không tốt gì đó.

Lúc Kỷ Đào đang ăn cơm trưa, thì Lâm Thiên Dược trở về, nàng vội nói chuyện này cho hắn biết.

Ngược lại, Lâm Thiên Dược chẳng biết nói gì về chuyện Kỷ Đào cứu người, mà chỉ hỏi: “Đào Nhi, tâm trạng nàng không tốt sao?”

Kỷ Đào kinh ngạc ngẩng đầu, “Đâu có đâu.”

Lâm Thiên Dược cũng không nói nữa.