Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Vào buổi chiều, khi Lâm Thiên Dược vừa mới trở về thì có tiếng gõ cửa. Hai người đang ăn cơm, sau khi nhìn nhau, Lâm Thiên Dược liền đứng dậy đi mở cửa, vừa mở ra thì thấy một phụ nhân đứng đó cùng với một thư sinh mà họ chẳng quen biết.
Kỷ Đào ló đầu ra nhìn rồi rời mắt đi.
Đợi Kỷ Đào thu dọn bát đũa xong, thì Lâm Thiên Dược liền đón bọn họ vào, lúc thấy nàng vào phòng, phụ nhân đó sớm đã không còn bộ dáng châm chọc khiêu khích như hôm qua nữa, mà lúc này phụ nhân đó đứng lên và cười rạng rỡ nói: “Muội tử của Kỷ gia, ta đến là để đa tạ muội.”
Sau đó, nàng nhìn nam tử bên cạnh và nói tiếp: “Còn nữa, ngày hôm qua ta đã nói vài câu khó nghe với muội, ta thật xin lỗi, xin lỗi muội, may mắn là muội đã không so đo với ta, hôm nay còn ra tay giúp đỡ nữa. Nếu không ta… ta lại có lỗi với Cù gia, có lẽ sẽ bị đuổi ra khỏi cửa mất.”
“Ngươi biết điều là tốt rồi. Ta đã sớm nói qua, việc này cho dù ai sai đi chăng nữa, thì cũng không cần nhắc tới nữa, vì nó sẽ làm tổn hại đến thanh danh của Thiên Nhi đấy. Còn ngươi thì tốt rồi, thỉnh thoảng lại nhắc tới chuyện đó, thì Thiến Nhi, nàng.” Thư sinh đó khiển trách.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Kỷ Đào, rồi đứng lên thi lễ với nàng, “Lâm phu nhân, chuyện hôm nay, đa tạ ngươi. Ta chỉ có một muội muội này thôi, nên trước khi phụ thân qua đời, ông đã dặn dò ta nhất định phải quan tâm nàng thật tốt. Nếu nàng thật sự xảy ra chuyện gì, thì ta đọc những quyển sách này còn tác dụng gì nữa đây?”
Kỷ Đào tránh lễ của hắn, nàng khẽ cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
“Đừng như vậy, sau này nếu có người bắt nạt ngươi, thì ngươi cứ nói cho ta biết nha.” Lúc bị khiển trách, phụ nhân đó cũng không tức giận, mà nàng còn nghiêm mặt nói với Kỷ Đào.
“Đúng rồi, nhà nương của ta họ Dư, vậy muội gọi ta là Dư tỷ tỷ, còn ta gọi muội là Kỷ muội muội được không?” Nàng cười với dáng vẻ thân thiết.
Kỷ Đào cũng không ngại nàng nhiệt tình như vậy, còn Lâm Thiên Dược ở bên cạnh trầm mặc nhìn và mỉm cười.
Trong lòng Kỷ Đào khẽ buông lỏng xuống, nhìn bộ dáng của Lâm Thiên Dược không có vẻ gì chán ghét họ, nên Kỷ Đào vẫn tin tưởng hắn, vì thế nàng cười nói: “Ta vừa mới đến nơi này, nên chẳng biết gì hết nha.”
Dư thị vội vàng nói: “Sau này nếu muội cần giúp gì thì cứ đến tìm ta nha.”
Bọn họ còn mang theo chút điểm tâm với đường coi như tạ lễ đặt xuống bàn, sau đó mới chịu rời đi.
Đợi bọn họ đi rồi, Lâm Thiên Dược mới nhìn lễ vật trên bàn và cười nói: “Thực ra thì, có thể do quan hệ của biểu ca hắn, nên ngày thường ta cũng chẳng thấy Cù Vĩ thân thiết với ai. Nếu không thì Vu Khải Minh cũng sẽ không đi trêu chọc muội muội hắn.”
“Hắn rất lợi hại sao?” Kỷ Đào thuận miệng hỏi.
Lâm Thiên Dược gật đầu, “Các chư vị lão sư ở quan học đều khen ngợi văn chương của hắn, ngay cả Tề lão đại nhân cũng đích thân tự mình chỉ bảo hắn đấy.
Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào kỳ thi hương năm ngoái, có lẽ bây giờ hắn đã trở thành học trò đi thi hương rồi. Thường ngày, rất nhiều người muốn tạo quan hệ tốt với hắn và họ thường khen thầm hắn nhiều lắm, nhưng hắn lại lạnh lùng với mọi người.”
Kỷ Đào gật đầu.
Điều đó có nghĩa là nàng không nên quá cứng nhắc với Dư thị, mặc dù sẽ không ảnh hưởng gì với Lâm Thiên Dược, nhưng nàng cũng không cần phải đắc tội với người như vậy.
“Ta cũng chưa từng cãi nhau với Dư thị, chỉ là vào hôm qua, dường như Dư thị lại không biết Trần thị, nàng ta còn chế nhạo vài câu nữa.” Kỷ Đào suy nghĩ một chút rồi nói.
“Không sao đâu, hôm nay nàng đã cứu muội muội của Dư thị, chỉ cần nàng đừng cố ý trêu chọc nàng ta, thì mọi người hẳn có thể sống yên ổn rồi.” Lâm Thiên Dược thản nhiên nói.
Mà Kỷ Đào cảm thấy, mặc dù nàng đã cứu người và Dư thị đến cửa đa tạ thì thôi đi, mà nàng lại không ngờ rằng sáng sớm ngày hôm sau, lúc nàng vừa mới tiễn Lâm Thiên Dược đi, thì Dư thị một mình lại đến gõ cửa tiếp, nàng ta cầm một cái giỏ trên tay, trên mặt nàng nở nụ cười: “Kỷ gia muội muội, nay ta đến tìm muội để cùng đi mua đồ ăn đấy.”
Kỷ Đào cũng không từ chối, hai người cùng nhau đi chợ, Dư thị thì hơi quá nhiệt tình với nàng, vì dọc đường đi toàn là nàng nghe Dư thị nói, nên nàng mới thở dài:
“Chuyện hôm qua, thật sự chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, tẩu tử không cần phải như vậy đâu.”
Dư thị có chút xấu hổ, nụ cười liền vụt tắt, sau đó nàng nghiêm mặt nói: “Kỷ muội muội, ta sẽ không ngại nói cho muội biết về chuyện hôm qua, nếu không có muội, chỉ e là ta thật sự sẽ bị đuổi về nhà rồi.”
“Phu quân cùng với tiểu cô của ta đều nương tựa lẫn nhau, gia cảnh của họ cũng không tệ lắm, nói ra thì hôn sự này là do ta trèo cao, nếu không phải có hôn ước từ sớm, thì cửa hôn sự này không tới lượt của ta rồi. Thường ngày muội thấy ta đều vênh váo tự đắc thế thôi, nhưng thật ra thì trong lòng ta không chắc chắn lắm. Nhất là sau khi tiểu cô của ta xảy ra chuyện đó...... thì tính tình của nàng rất tốt, ta cũng thương nàng, nhưng mà chuyện này...... dù nàng ấy không trách ta, nhưng đây chính là giận chó đánh mèo, vì phu quân của ta luôn cảm thấy ta không coi trọng Thiến Nhi. Còn nữa, ta đã thành thân được 5 năm rồi mà vẫn chưa có được tin vui nào, điều này đã khiến cho ta chột dạ không chịu nổi.”
*Tiểu cô (Jhđ): Em gái của chồng.
Nói đến đây, nàng mỉm cười hối lỗi: “Xem ra, ta đã vô tình nói ra những chuyện này mất rồi.”
“Vậy người đó...... có phải là Thiến Nhi không? Hôm qua, nàng ấy đã làm gì vậy?” Kỷ Đào thăm dò.
Thành thật mà nói, thì từ ban đầu nghe Trần thị nói về chuyện này, nàng ấy nói rất nhẹ nhàng, vả lại giọng điệu đó của nàng ấy là giọng điệu của cô nương không tự trọng mà cố ý quyến rũ nam nhân đã có thể tử, trong lời nói của nàng chủ yếu là nói đùa thôi, nếu không thì Kỷ Đào cũng sẽ không cười rồi.
Nhưng sau khi Kỷ Đào nhìn thấy vết thương của cô nương đó lúc tự tử, nàng cười không nổi nữa.