Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nghe vậy, Dư thị liền thở dài, “Còn có thể vì cái gì đây? Thể diện của cô nương gia là quan trọng nhất, nhưng mặt mũi của nàng thành ra như vậy, còn tuổi tác thì ngày càng lớn, đương nhiên sẽ liên lụy đến ca ca của nàng rồi. Hơn nữa, vào ngày hôm trước ta lại nhịn không được bèn chế nhạo Trần thị một phen, ta cũng chẳng biết tại sao nàng ấy biết được, nên nhất thời nghĩ không ra, không phải là do......”
Nói đến đây, Dư thị nghĩ lại mà sợ, nàng liền cảm kích nói: “Thật sự đa tạ muội, vốn dĩ ta không sinh con nối dõi được, nhưng nếu ta lại hại chết Thiến Nhi, chỉ e là ta thật sự muốn......”
Nghe nàng nhắc đến chuyện con nối dõi hết lần này đến lần khác, vả lại cái nhíu mày của nàng đầy vẻ u sầu, Kỷ Đào không nhịn được liền vươn đến kéo cổ tay nàng lên rồi bắt mạch.
Dư thị bị động tác này của nàng làm kinh hãi một chút, nàng lập tức nhớ cách mà lần trước Kỷ Đào cứu Cù Thiến một cách thuần thục, bèn nhịn không được hỏi:
“Ngươi còn biết y thuật sao?”
Kỷ Đào gật đầu, rồi buông cổ tay nàng xuống.
Thấy Kỷ Đào đang trầm tư, nên Dư thị liền gượng cười nói: “Có phải là uống thuốc không? Ta đã uống nhiều rồi, một đại phu từng khám bệnh cho ta bảo rằng ta phải uống thuốc điều trị, sau đó ta liền đổi một đại phu khác, hắn vẫn bảo ta uống thuốc như vậy, mà muội cũng biết đó, tiền thuốc men tốn cũng nhiều nữa, nên ta đã bỏ cuộc rồi.”
“Nếu ngươi tin ta, lát nữa trở về ta sẽ điều chế thuốc cho ngươi, ngươi cứ uống thử xem.” Kỷ Đào thản nhiên nói.
Nhìn vẻ mặt hời hợt của Kỷ Đào, Dư thị chẳng biết tại sao nàng cảm thấy Kỷ Đào là người đáng tin cậy, bèn nhịn không được gật đầu nói: “Nếu thật sự hữu dụng, thì ta sẽ khấu đầu lạy tạ muội.”
“Không cần đâu, chỉ cần trả phí khám bệnh là được rồi.” Kỷ Đào cười nói.
“Phí khám bệnh là cố định rồi.” Dư Thị coi đó là điều hiển nhiên.
Lúc trở về Lâm gia, Kỷ Đào liền lấy dược liệu ra để điều chế, Dư Thị vẫn luôn ở một bên theo dõi, khi thấy hàng chục loại dược liệu ở trên bàn Kỷ Đào, nàng cảm thấy Kỷ Đào đáng tin cậy, rồi cười nói: “Kỷ muội muội, muội thật sự là đại phu à?”
Kỷ Đào gật đầu, “Nếu ngươi không tin, thì ta sẽ không điều chế thuốc này nữa đấy.”
“Đừng, muội điều chế đi, khi về ta sẽ uống mà.” Dư thị vội vàng nói.
Kỷ Đào điều chế thuốc, rồi dặn dò Dư Thị vài câu, sau đó tiễn nàng rời đi.
Nàng thừa nhận rằng nàng chữa bệnh cho Dư thị chỉ vì tư lợi, vì bạc thôi, nàng không thể chỉ ngồi ăn không được, vì của cải dù có chất cao như núi rồi cũng sẽ hết sạch, nàng cũng không thể khoan tay ngồi nhìn Lâm Thiên Dược đang thi cử mà bạc trong nhà đang dần tiêu hết được. Vì thế, nàng phải nghĩ biện pháp kiếm tiền, vả lại nàng là nữ tử, càng không thể đến y quán ngồi được, nên nàng chỉ có thể tìm một giải pháp thay thế.
Lúc Lâm Thiên Dược trở về, Kỷ Đào liền nói với hắn về chuyện điều chế thuốc cho Dư Thị
“Đào Nhi, vất vả cho nàng rồi, về bạc, nàng đừng vội nha, ta sẽ tìm cách.”
Lâm Thiên Dược ôm nàng, bầu không khí trong phòng thật ấm áp, một lúc sau, Lâm Thiên Dược mới nói: “Người ta nói rằng vận may của con người là do tiền định, Đào Nhi, ta luôn cảm thấy ông trời khiến ta chịu khổ suốt 20 năm qua chính là để quãng đời sau này có thể có nàng ở bên ta đấy.”
Ngày tháng êm đềm trôi qua, Kỷ Đào cũng không ra ngoài, sau khi kê dược cho Dư thị, nàng ta thường đến tìm Kỷ Đào nói chuyện. Trái lại, từ khi Trần thị nhìn thấy Dư thị qua đây về sao, không còn lui tới nữa.
Thoắt cái đã cuối tháng tư, Kỷ Đào đến đây đã một tháng, đã đến tháng ngày Lâm Thiên Dược được nghỉ ngơi, sáng sớm, hai người đã hướng cổng thành mà đi, nơi đó có chuyến xe ngựa đặc biệt hướng về Đại Viễn.
Cả tháng nay, Kỷ Đào chưa từng đi qua phiên chợ ngoài nơi này, phiên chợ này tuy người qua kẻ lại đông đúc, nhưng so với toàn quận Phong An thì chẳng là gì cả.
“Đợi khi nào huynh rảnh, sẽ đưa muội đi dạo quanh đây.” Lâm Thiên Dược nhìn nàng, thấp giọng nói.
“Muội chỉ muốn xem thôi, đâu có muốn đi dạo.” Kỷ Đào nghiêm túc.
Xe ngựa huyện Đại Viễn này đối với Lâm Thiên Dược đã quen thuộc, lần đầu thấy hắn đi cùng Kỷ Đào, phu xe hơi ngạc nhiên, cười: “Vị này chắc là tú tài nương tử?"
Lâm Thiên Dược mỉm cười gật đầu, Kỷ Đào đứng một bên để Lâm Thiên Dược đỡ lên xe, lại không chú ý đến trên xe có một cô nương ánh mắt lấp lánh.
Kỷ Đào ngồi xuống, đối mặt với cô nương chừng mười lăm mười sáu, da dẻ trắng ngần, ánh mắt tinh anh, đuôi mắt hơi hướng lên, vô tình toát ra một cỗ quyến rũ lạ thường.
“Lâm đại ca, huynh lại về nhà à?” Cô nương kia nhiệt tình chào hỏi Lâm Thiên Dược.
Kỷ Đào trong lòng có chút trùng xuống, ngước nhìn cô nương kia, cười: “Đúng a, mỗi tháng về một lần.”
Kỷ Đào vẻ mặt tự nhiên, trả lời trôi chảy, cô nương kia nghẹn cả họng, nhưng sau đó liền tươi cười trở lại: “Ngươi là Lâm đại tẩu sao?”
Kỷ Đào vừa ý, mỉm cười gật đầu.
Vừa nãy cô nương này cố ý không thấy nàng, cũng giả vờ không nghe thấy phu xe nói chuyện với Lâm Thiên Dược, vị này rõ ràng là cố ý làm vậy.
Lén lút liếc nhìn Lâm Thiên Dược một cái, Kỷ Đào ở quận Phong An này cả tháng, chẳng thấy Lâm Thiên Dược quen biết ai, còn tưởng là người thật thà, hóa ra là chờ ở đây.
“Ta hình như có nghe nói, Lâm đại ca sau khi thi tú tài xong thì liền tính chuyện cưới xin, không ngờ nhanh như vậy đã thành thân rồi, còn tưởng nhà hai người có tác phong, dù sao cũng đợi thi cử xong mới.” Cô nương lời nói đầy ẩn ý.
Kỷ Đào có hơi kinh ngạc, không ngờ rằng cô nương này nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, cũng không nể mặt, trước mặt chúng nhân cũng lôi chuyện này ra. Từng câu từng chữ rõ ràng là đang ám chỉ Kỷ gia thấy Lâm Thiên Dược đậu tú tài mới hứa hôn, bất luận tình tiết thế nào, nói ra như vậy cũng không dễ nghe chút nào.