Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lúc này, Lâm Thiên Dược lên xe ngựa, duỗi tay nắm lấy tay Kỷ Đào, nhìn cô nương đối diện đang dương dương đắc ý kia, cười cười: “Đào nhi, muội đừng so bì với Lệ Chi, nàng ta, ở phủ làm nha hoàn, tính khí có chút mạnh mẽ, nếu mềm yếu một chút sẽ bị người ta bắt nạt.”
Kỷ Đào trong lòng thả lỏng, phớt lờ vẻ mặt thoáng chốc lạnh xuống vài phần của cô nương trước mặt, cười cười: “Vậy phải lợi hại một chút.”
Lệ chi trầm mặc xuống, Kỷ Đào dựa vào người Lâm Thiên Dược chợp mắt một chút, nửa ngày sau, xe ngựa cuối cùng cũng dừng ở huyện Đại Viễn, Lâm Thiên Dược dắt theo Kỷ Đào xuống xe, lại lên xe ngựa đi Cổ Kỳ trấn.
Lúc sắc trời sắp tắt, Kỷ Đào và Lâm Thiên Dược mới tới Đào Nguyên thôn, xa xa đã thấy đại thụ đầu thôn, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm.
Cửa nhà Kỷ gia và Lâm gia đều rất an tĩnh, có điều đều đang mở, Kỷ Đào bước vào, liền thò đầu vào tìm Liễu thị, nhìn không nỗi liền lớn tiếng gọi: “Nương.”
Ánh mắt Liễu thị lập tức sáng lên: “Đào nhi về rồi?”
Lại nhìn thấy Lâm Thiên Dược đứng sau Kỷ Đào, “Thiên Dược mệt không?”
“Nương, con không mệt.” Lâm Thiên Dược cười cười.
Đêm, Kỷ Đào cùng Lâm Thiên Dược nằm trên giường, thở dài: “Vẫn là đêm ở thôn Đào nguyên là an tĩnh.”
Lâm Thiên Dược ôm lấy nàng, xoa xoa eo nhỏ, mỉm cười: “Hôm nay mệt lắm không?”
Kỷ Đào gật gật đầu, nhưng lại nói: “Mệt thì mệt, muội vẫn muốn về, huynh trước đây không phải mỗi tháng đều về sao?”
Lâm Thiên Dược cười cười, trong đêm tối, đôi mắt hắn sáng ngời, tất nhiên sẽ không nói với Kỷ Đào, trước đây hắn nóng lòng trở về là vì muốn nhìn thấy nàng, thời gian đầu, chỉ sợ hắn vừa về nhà đã nghe tin Kỷ Đào đính hôn gì đó, mỗi lần về tới đầu thôn, hắn đều phải hít thở sâu mấy lần.
Ngày tháng ở Đào Nguyên thôn trôi qua thật mau, Kỷ Đào cùng Lâm Thiên Dược sáng sớm đã bị Ngưu thúc đưa lên Cổ Kỳ trấn, chờ xe ngựa đi Đại Viễn.
Đột nhiên xa xa thấy người quen đi tới, Kỷ Đào nhìn một lúc, tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng thấy bình thường, Viên Tử Uyên.
Viên Tử Uyên một thân thanh sam, nhìn thấy Kỷ Đào, ngẩn ra, sau đó liền thi lễ với Lâm Thiên Dược: “Biểu muội phu.”
Lâm Thiên Dược hơi tránh né, cũng thi lễ lại: “Biểu tỷ phu.”
Hai người họ động tác nho nhã nhưng lại xa cách, Kỷ Đào cũng tự giác không thân với Viên Tử Uyên, ba người đều không lên tiếng nữa.
Ngồi trên xe ngựa đi Đại Viễn, dọc đường Viên Tử Uyên cũng như bọn họ với những người khác trên xe, không nói lời nào, Kỷ Đào cảm thấy không vấn đề gì, chỉ là có chút kì quái, người đọc sách bọn họ chẳng phải thích thảo luận sao? Hai người này một câu cũng không nói.
Tới Đại Viễn, Viên Tử Uyên tạm biệt họ, Kỷ Đào cùng Lâm Thiên Dược lại lên xe ngựa đi Phong An quận.
Trời rất mau đã tối, Kỷ Đào cùng Lâm Đại Thiên vừa về đến viện nhỏ, tùy tiện tắm rửa liền đi ngủ, thật sự mệt không chịu nổi.
Ngày thứ hai, Lâm Thiên Dược còn thức từ sáng sớm mua ít đồ ăn rồi mới đi.
Khi Kỷ Đào tỉnh dậy, trời đã sáng rồi, duỗi người một cái mới thong thả thức dậy.
Còn đang trong sân rửa mặt, của đã bị gõ vang, Kỷ Đào ra mở cửa phát hiện là Dư thị, gần đây nàng ta thường hay lui tới đây, khiến người ta ngạc nhiên là theo chân nàng ta là cô nương có vết sẹo trên mặt.
“Đào nhi, ta biết ngay ngươi vừa ngủ dậy, mệt chết rồi hả?” Dư thi cười cười.
Kỷ Đào còn chưa kịp trả lời, Cù Thiến đã tiến vào thi lễ với nàng: “Đa tạ tẩu tử ơn cứu mạng.”
Kỷ Đào lắc đầu: “Vào đi.”
Dư thị dẫn theo Cù Thiến vào trong, Kỷ Đào cũng không hỏi nhiều. Đợi người ngồi vào bàn, Kỷ Đào rót trà cho hai người họ, cười: “Thử xem, ta từ nhà mang đến đó, không phải cái gì quý giá, nhưng mùi vị không tệ đâu.”
Dư thị cúi đầu thử một ngụm: “Ngon.”
Có vẻ chỉ thuận miệng nói ra thôi, không hề để tâm.
Kỷ Đào cũng không để bụng, chỉ cười.
Bên kia Cù Thiến lại uống một cách nghiêm túc: “Tẩu tử, cái này vừa thanh vừa thơm, uống vào tâm tình cũng tốt lên một chút.”
Kỷ Đào kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, trong lòng cảm thấy cô nương này rất biết cách ăn nói, bất luận nàng ta có thật lòng hay không, lời nói khi nãy so với những lời ca ngợi không có tâm của Dư thị tốt hơn nhiều.
“Hai người thích là được rồi.” Kỷ Đào lại rót thêm cốc nữa.
Dư thị lại không có tâm trạng uống trà, ngóng ngóng phía ngoài của cửa viện đã đóng, thấp giọng: “Kỷ muội muội, nói thật, ta thấy thuốc muội kế quả thực rất hữu dụng, thân thể của ta, ta hiểu rõ nhất... đều tốt lên rất nhiều, bụng cũng không còn đau nữa. Dù sau này không thể sinh con nối dõi, cũng đa tạ ngươi giúp ta điều dưỡng thân thể.”
Kỷ Đào không hề thấy lạ, bây giờ Càn quốc nam tử vi tôn, đối với bệnh tật trên người nữ tử không xem trọng, cũng không cách nào xem trọng. Đại phu đa số là nam, bệnh của nữ nhân, cũng không tiện nói ra, rơi vào vòng luẩn quẩn, trái lại, nữ nhân dần học cách chịu đựng, bệnh này thì sợ nhất là chịu đựng, vốn là bệnh nhẹ, nhịn đến lúc thành bệnh nặng.
Dư thị tuy nói uống không ít thuốc, nhưng hầu như đều không đúng bệnh.
Dư thị rõ ràng là chưa nói xong, Kỷ Đào cười cười không nói, quả nhiên, nàng ta nhìn Cù Thiến, lên tiếng: “Hôm nay ta dẫn Thiến Nhi đến, chính là muốn hỏi muội, có thuốc nào trị được vết sẹo này không?”
Kỷ Đào khẽ nhướng mày nhìn sang phần cổ dưới tai của Cù Thiến, có hai vết sẹo hơi hồng hồng thoạt nhìn vẫn hơi dọa người.
Cù Thiến đưa tay lên sờ, miễn cưỡng cười một cái: “Nếu không có thì thôi vậy.”
Kỷ Đào gật đầu: “Có.”
Dư thị mắt sáng lên: “Có thật sự hữu hiệu?”
Cù Thiến gương mặt đầy mong đợi nhìn nàng.
Kỷ Đào cười: “Ta cũng từng trị cho người không khác ngươi là mấy, cũng là bị móng tay cào.”
Hai người trước mặt ánh mắt ngày càng sáng lên, Kỷ Đào nghĩ nghĩ rồi nói: “Chỉ là nàng ta từ đầu đã sử dụng cao dược của ta, cái này của ngươi cũng đã lâu rồi, không biết có hiệu quả như kia không?”