Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

“Bọn ta thử xem, chung quy vẫn tốt hơn.” Dư thị liền nói.

Kỷ Đào vào phòng lấy ra một lọ sứ đưa cho Cù Thiến, cười nói: “Này là phương thuốc gia truyền của sư phụ ta, dược liệu không dễ tìm, một năm chỉ có được một lọ, mười lượng một lọ.”

“Mười lượng?” Dư thị kêu lên.

Kỷ Đào gương mặt tươi cười không chút thay đổi, mỉm mỉm nhìn nàng ta.

Cù Thiến đặt lọ sứ xuống, ánh mắt có chút không nỡ, Dư thị nghiến răng: “Bọn ta mua.”

Kỷ Đào mỉm cười gật đầu: “Thấy ngươi nguyện ý tin ta, ta chỉ lấy ngươi tám lượng.”

Dư thị sắc mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Kỷ muội muội, sau này nếu muội...sau này nếu muội có chuyện gì, cứ việc tìm ta.”

Tiễn hai người họ về xong, Kỷ Đào nhìn tám lượng bạc trên bàn, cười cười cầm lên.

Thời tiết dần nóng lên, may mà trong sân có một cái giếng, sở dĩ so với sân khác quý hơn chính là vì cái giếng này. Nhưng Kỷ Đào cảm thấy, chưa kể nàng có thể đi đến đầu ngỏ gánh nước hay không, quả thực không tiện.

Từ sau khi Cù Thiến mua cao dược kia xong, thường tìm Kỷ Đào nói chuyện, thời gian lâu, Kỷ Đào cũng biết, Cù gia không giống những người họ, viện tử của Cù gia là tự mua, thảo nào Dư thị có thể mua cao dược như vậy cho Cù Thiến.

Trong lúc Kỷ Đào trở về Đào Nguyên thôn lần nữa, vết sẹo trên mặt Cù Thiến cũng mờ dần, nhìn kĩ mới thấy, tin rằng không lâu sẽ khỏi hoàn toàn. Vết sẹo khỏi rồi, cô nương này cũng lạc quan trở lại, cười cũng nhiều hơn.

Nói thật, ban đầu Kỷ Đào cảm thấy, bất luận giữa xảy ra chuyện gì, Cù Thiến và Khải Minh có minh bạch hay không, Kỷ Đào vẫn có chút ghét bỏ nàng ta, kẻ xen vào hôn nhân của người khác, Kỷ Đào chính là không thích. Nhưng lâu ngày, Kỷ Đào cũng có thể nhìn ra cô nương này rất thông minh, không giống người xem nhẹ thanh danh.

Hôm nay, Cù Thiến lại tìm Kỷ Đào nói chuyện, Kỷ Đào cũng chỉ có thể câu được câu không đáp lại, Cù Thiến sờ lên vết sẹo trên mặt, hạ giọng: “Tẩu tử, mặt ta sắp khỏi rồi.”

“Thuốc hết mất rồi.” Nàng ta cười cười.

Kỷ Đào nhướng mày, “Chổ ta trước đây tích góp vẫn còn một lọ, dù sao cũng không rẻ.”

Cù Thiến cười: “Đó là vì người ta không biết tẩu có cao dược tốt như vậy, nếu biết, đừng nói mười lượng, hai mươi lượng người ta cũng mua.”

Kỷ Đào cười lắc đầu, trong lòng nàng hiểu rõ, trừ đại gia nhiều tiền ra, người bình thường ai cũng sẽ không tiêu nhiều ngân lượng để mua về chút cao dược như vậy cả. Việc mua bán này làm một lần ít đi một lần.

Cù Thiến thấy Kỷ Đào có chút lãnh đạm, cười khổ tâm: “Tẩu tử có phải thấy ta không đúng? Không nên câu dẫn nam nhân có gia đình?”

Kỷ Đào hơi ngạc nhiên, cô nương thẳng thắng như vậy không nhiều.

“Lúc trước đi phiên chợ bị một đám ăn chơi nhà giàu chắn đường, Vu công tử tình cờ cứu ta, vì cứu ta, hắn bị đánh đến mình đầy thương tích. Ta tất nhiên không thể xem hắn như người bình thường, hắn lại nói tâm duyệt ta, muốn cưới ta, ta nhịn không được liền... tìm tới hắn vài lần. Ta hôm nay bị như vậy cũng xem như báo ứng.

Vì vậy, bọn họ đến xin lỗi, ta cản ca ca. Sai lầm này, ta nhận.” Cù Thiến cười chua xót.

Tiễn Cù Thiến về xong, cũng chiều tà rồi, Kỷ Đào vào bếp nấu cơm, sắc trời vừa sập tối Lâm Thiên Dược cũng vừa về, tâm tình hắn dường như rất tốt, ăn cơm xong, như mọi ngày, phụ Kỷ Đào dọn dẹp bát đũa, lại quét tước nhà cửa trong ngoài.

Đêm tối đi ngủ, hắn lấy ra một đĩnh ngân lượng đưa cho Kỷ Đào, ánh mắt có chút đắc ý, “Giữ cho kĩ, ta kiếm được đó.”

Kỷ Đào kinh ngạc: “Huynh làm cái gì rồi?”

Kỷ Đào hơi bất ngờ, cô nương này nhìn có vẻ quen. Chính là vị cô nương đi sai đường tìm đại phu cho nha hoàn.

Cô nương kia từ xa đã nhìn thấy họ, mỉm cười.

Kỷ Đào tưởng cô nương nhận ra nàng, liền thấy nàng ta đến gần, mỉm cười với Lâm Thiên Dược: “Lâm đại ca, trùng hợp quá.”

Nụ cười trên mặt Kỷ Đào như đông cứng lại, lúc đó nàng suy nghĩ vô số thứ, lại có vẻ như không bận tâm gì cả.

“Từ cô nương, đây là phu nhân ta, họ Kỷ.” Lâm Thiên Dược kéo Kỷ Đào sang giới thiệu.

Từ cô nương nhìn Kỷ Đào gương mặt tươi cười, lại thấy hai người đang nắm tay:

“Lâm đại ca, ta biết Kỷ đại phu. Kỷ đại phu bàn tay tiên, hôm đó chỉ một liều dược, nha hoàn kia của ta ngủ một giấc tỉnh dậy đã khỏe lại.”

Lâm Thiên Dược hơi khó hiểu.

“Chỉ là bổn phận của y giả thôi, nhưng hôm đó Từ cô nương chi quá nhiều dược phí rồi.” Kỷ Đào cười cười.

“Kỷ đại phu khiêm tốn rồi, phí xem bệnh như vậy là phải rồi, nha hoàn kia đối với ta rất quan trọng, để tỏ chút thành ý, hay là ta mời hai người ăn cơm.” Từ cô nương trên mặt rõ ràng toàn là ý cười, không nhìn ra chút miễn cưỡng nào.

“Không cần.” Lâm Thiên Dược từ chối, ngữ khí có phần xa cách hơn lúc đầu.

Từ cô nương lim dim mắt: “Trí Đông, gọi đồ ăn cho Lâm đại ca, thanh toán luôn, bữa ăn này ta nhất định phải mời.”

Nàng ta nhìn Kỷ Đào cười: “Kỷ đại phu chớ trách, ta từ nhỏ đến lớn, nếu là việc tôi muốn làm, nhất định phải làm cho bằng được.”

Ý cười trên mặt Kỷ Đào nhạt dần: “Trước đây cô nương đã trả dược phí, hôm nay thật sự không dám nhận ơn nữa, xin lỗi.”

Nói xong Kỷ Đào nhìn Lâm Thiên Dược: “Chúng ta đổi quán khác đi.”

Lâm Thiên Dược không nói, chỉ kéo Kỷ Đào xoay người đi ra.

Hai người đi mà không để ý đến vẻ mặt của Từ cô nương phía sau.

Ra khỏi tửu lâu, Kỷ Đào thấy đối diện có quán nhỏ, liền bước vào, Lâm Thiên Dược đột nhiên chú ý thấy Kỷ Đào không được vui, lặng lẽ đi theo, vào ngồi một lúc, Lâm Thiên Dược gọi đồ ăn, rồi thấp giọng: “Cô nương vừa nãy là con gái của thầy ta, Đào nhi, ta thuộc quản lí của huyện Đại Viễn, đến quận Phong An quan học, thoạt nhìn là nhờ quan hệ mà vào được, không ít người khinh thường ta, trong đó đa số là thầy giáo.

Kỷ Đào cầm cốc, đầu ngón tay trắng bệch, nàng yên lặng lắng nghe, Lâm Thiên Dược không cần nói, Kỷ Đào cũng có thể đoán được hắn sẽ nói gì.