Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Thư sinh trẻ tuổi và con gái của thầy giáo tình cờ gặp nhau, đúng lúc trái tim thiếu nữ manh động, thư sinh tướng mạo tuấn tú khôi ngô, tất nhiên không muốn để người trong lòng rơi vào cảnh khó xử.

Quả nhiên, Lâm Thiên Dược nói tiếp: “Từ lão dạy quan học nhiều năm, rất nhiều thầy giáo kính trọng ông ta, thậm chí còn là học trò của ông. Ông ta ngày thường không hề nhìn vào quan hệ của học tử, chỉ nhìn vào thiên phú và nổ lực, nói chung chỉ xem ta có nổ lực hay không, đối với ta hoàn toàn coi trọng. Ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chỉ cần Từ lão sư vì ta nói mấy câu, tình cảnh của ta sẽ không còn xấu hổ nữa. Vì vậy nên cũng thường đến phủ của Từ lão sư, sau này ta mới lờ mờ nhận ra tâm ý của Từ cô nương, ở phủ tình cờ gặp nàng ta mấy lần, ta liền không ghé qua nữa.”

“Đào Nhi, ta nói đều là sự thật, không dối nửa lời.” Lâm Thiên Dược nắm lấy tay nàng đang cầm ly nước, ánh mắt mong chờ.

“Ta không biết muội làm sao gặp được nàng ta. Ta từ khi tình cờ gặp nàng ta vài lần, đã cố ý thổ lộ rằng bản thân đã đính hôn, và ta rất yêu vị hôn thê của mình. Ta vốn tưởng rằng, bất luận Từ lão sư hay nàng ta, nghe ta đã có vị hôn thê thì nên rút lui mới đúng.”

Lâm Thiên Dược thấy Kỷ Đào cúi đầu không nói, từ chổ hắn chỉ có thể thấy lông mi của nàng động đậy, trong lòng hắn không biết sao lại thấy hốt hoảng: “Đào Nhi, muội…”

“Ta tin huynh.” Kỷ Đào giương mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói.

“Thật sao?” mắt Lâm Thiên Dược sáng lên. Kỷ Đào mỉm cười gật đầu.

Lâm Thiên Dược nếu như thực sự lấy cô nương kia, có thể thấy lợi ngay trước mắt.

“Năm trước, nàng ta mang theo nha hoàn tới Kỷ gia cầu у, nói là đi nhầm đường.” Kỷ Đào hời hợt nói.

Lúc này, tiểu nhị đưa đồ ăn tới, Kỷ Đào đưa bát đũa cho Lâm Thiên Dược, động tác rất tự nhiên.

Lâm Thiên Dược cầm lấy, đợi tiểu nhị đi rồi mới thấp giọng: “Chỉ sợ nàng ta cố ý đến. Đào Nguyên thôn đi xe ngựa cũng mất cả một ngày, nàng ta đi đâu để bị lạc tới đó?”

Kỷ Đào thấy cũng không sai.

“Tính khí nàng ta có vẻ rất thùy mị.” Kỷ Đào nhớ lúc Từ cô nương đến Kỷ gia, khắp người từ trên xuống dưới đều rất nhu hòa.

Lâm Thiên Dược không đáp lại.

“Không nói về nàng ta nữa, chúng ta ăn cơm, lát nữa đi dạo.” Lâm Thiên Dược gắp đồ ăn cho Kỷ Đào, cười nói.

Kỷ Đào đối với việc Lâm Thiên Dược lãnh đạm với vị Từ cô nương kia khá hài lòng.

Buổi chiều, hai người lại đi dạo, lần này không biết vô tình hay cố ý, cứ đi về hướng tiểu viện.

Trời sụp tối cả hai mới về đến nhà.

Thắp sáng đèn trong phòng xong, Kỷ Đào duỗi lưng một cái, Lâm Thiên Dược nhìn thấy mỉm cười: “Đào Nhi, có phải mệt lắm không?”

Kỷ Đào lắc lắc đầu: “Chúng ta đi nấu cơm?”

Lâm Thiên Dược mỉm cười gật đầu, đêm xuống, hai người nằm trên giường, Kỷ Đào nằm trong vòng tay Lâm Thiên Dược, cười nói: “Ta đang nghĩ, vị Từ cô nương kia cũng thật để tâm đến huynh, biết huynh sắp thành thân, còn chạy đến Đào Nguyên Thôn xem mặt ta."

Kỷ Đào thậm chí còn nghi ngờ, nha hoàn kia bị cảm lạnh, không biết có phải cố ý không. Nếu thật như vậy, Từ cô nương kia cũng quá ác độc rồi.

“Không đâu, thấy ta thành thân, nàng ta sẽ không đợi nữa, nghe nói nàng ta cũng đã đính hôn rồi.” Lâm Thiên Dược hôn lên tóc Kỷ Đào, trầm giọng nói.

Kỷ Đào cũng cảm thấy không có khả năng, trừ phi nàng chết, nếu không Lâm Thiên Dược cũng sẽ không tái hôn, Lâm Thiên Dược tái hôn, nàng ta cũng không phải vợ cả, ngày lễ ngày tết còn phải chấp thiếp lễ với vợ cả. Từ cô nương dù có để tâm đến Lâm Thiên Dược cỡ nào cũng sẽ không làm như vậy.

Hôm sau, Kỷ Đào lại trở về những ngày như trước, sáng sớm thức dậy đi chợ, trở về thì tùy tiện ăn chút gì đó, quét dọn sân vườn, sau đó làm bữa trưa, Lâm Thiên Dược ngày nào cũng về ăn cơm, lâu ngày, Kỷ Đào cũng biết, đa số không ai về nhà buổi trưa cả.

Đợi đến cuối tháng sáu, Lâm Thiên Dược bàn bạc với Kỷ Đào, lần này sẽ không đi, hai người sẽ nghỉ ngơi, nếu không đi vội về vội, rất mệt, lại tốn kém.

Kỷ Đào cũng đồng ý, không về nhà thì có hai ngày rảnh rỗi, ngủ hết buổi sáng, chiều thì quét tước sân vườn, Lâm Thiên Dược chép sách, thời gian liền trôi rất nhanh.

Hôm sau Lâm Thiên Dược đưa Kỷ Đào đi dạo, mỗi khi nghỉ học, trên đường cũng náo nhiệt hơn một chút.

Cả hai ghé vào tửu lâu lần trước, Kỷ Đào thấy mùi vị không tệ, giá cả cũng hợp lí.

Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nam nhân tiếp đón: “Lâm huynh.”

Lâm Thiên Dược cười: “Lý huynh, Vu huynh.”

“Vị này là em gái sao?” Nam nhân hơn hai mươi tuổi mà Lâm Thiên Dược gọi là Lý huynh, thấy Kỷ Đào cười hỏi.

Lâm Thiên Dược mỉm cười gật đầu, nhìn sang Kỷ Đào: “Đào Nhi, bọn họ đều là đồng môn của ta, vị này là Lý Hồ, còn vị này là Vu Khải Minh.”

Sắc mặt Kỷ Đào không chút thay đổi, mỉm cười với họ xem như chào hỏi, có chút chú ý liếc qua Vu Khải Minh, phong độ trí thức, là người nho nhã, thật không thể nhìn ra hắn sẽ phản bội thê tử.

“Đúng rồi.” Lâm Thiên Dược cẩn thận quan sát một vòng, liền hỏi: “Hà Nhiên đâu, không thấy hắn đi dạo, không phải hôm nay lại chép sách chứ?”

Lý Hồ thở dài, khẩu khí mở ra lại than thở: “Ngươi đi rồi nên không biết thôi, Hà huynh bệnh rồi, cũng khá nặng, mời đại phu xem qua, uống thuốc rồi cũng không khỏi. Bọn ta khuyên hắn tìm đại phu xem lại, nhưng hắn từ chối. Giờ hình như đã hết ngân lượng rồi, nếu còn chưa hết bệnh, chắc hắn sẽ về nhà.”

“Sao lại ra nông nỗi này? Sao không đến tìm ta?” Lâm Thiên Dược có chút nôn nóng.

Lý Hồ không có vẻ gì là ngạc nhiên: “Ta cũng khuyên hắn rồi, thậm chí nói chỉ cần hắn đồng ý ta sẽ đến vay ngươi ít ngân lượng, ai ngờ hắn khăng khăng không chịu, ta cũng không thể thay hắn giải quyết.

“Ta đi gặp huynh ấy.” Lâm Thiên Dược kéo theo Kỷ Đào định đi.